Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 13: Trương Song Bình

Đặng Chí Minh không còn cách nào phải đi đến gần hầm, hơi cúi người rồi bò vào, chỉ một lát sau cả người đã đầy đất, hắn ta cắn răng đi xuống, nhưng chân vừa mới dẫm trên mặt đất, bỗng nhiên đất phía trên rơi xuống rào rào, trùng hợp rơi trên đầu hắn ta, khiến trên đầu, trên mặt đều là đất.

Dầu bôi tóc kết hợp với bùn đất, thấy thế nào cũng như đồ ngốc.

Cố Tư Tình nín cười, bò trên mặt đất bên cạnh hầm, nhìn xuống phía dưới kêu, “Anh Chí Minh, xin lỗi nhiều nha, em không cẩn thận làm đất rơi vào.”

Đặng Chí Minh hít sâu một hơi, “Không sao.”

“Chí Minh à, con đào hầm rộng hơn một chút là được.” Cố Kiến Quốc thả dây thừng đã cột cái rổ xuống, Đặng Chí Minh đào đất bỏ vào trong rổ rồi kéo lên.

Đặng Chí Minh ở nhà chưa từng chuyện này, trong lòng bực bội muốn chết, bụng nói, chịu đựng, chịu đựng, Cố Nhất Mẫn đẹp như vậy, trả giá nhiều chút cũng không có gì. Về sau, có rất nhiều cơ hội bắt Cố Nhất Mẫn hầu hạ hắn ta.

Nghĩ đến chuyện Cố Nhất Mẫn về sau hầu hạ hắn ta, Đặng Chí Minh cúi người hăng hái làm việc.

Một tiếng sau, hầm đã đào xong, Đặng Chí Minh bò khỏi hầm, toàn thân đều là đất, trên mặt cũng có một lớp, tóc đã bôi dầu càng không cần phải nói, đã trộn lẫn thành bùn.

Đặng Chí Minh tuy bực bội muốn chết, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Đào xong rồi.”

Cố Tư Tình tấm tắc trong lòng hai cái, ngày thường nhìn thì mặt chó thân người, nhưng khi cởi lớp áo choàng trên người kia ra, tên cặn bã này cũng chỉ là một người bình thường.

Cùng lúc đó, một giọng nữ có chút xa lạ vang lên, “Chí Minh, sao anh lại biến thành như thế này?”

Người đến là Trương Song Bình, là cháu nhà mẹ đẻ của thím hai Trương Xuân Đào, hôm nay cô ta cũng mặc quần áo mới, phía trên là áo ngắn màu đỏ sậm, phía dưới là cái quần nhung kẻ đen, trên chân mang một đôi giày da bóng lưỡng.

Cô ta lắc mông đi vào sân, vẻ mặt đau lòng đến trước mặt Đặng Chí Minh, “Chí Minh, sao anh lại biến thành thế này?”

Đặng Chí Minh miễn cưỡng cười, “Đang đào hầm đất, sao em lại đến đây?”

"Cô hai của em không thoải mái, nên em và ba mẹ đến thăm." Trương Song Bình vươn tay muốn phủi đất bám trên người Đặng Chí Minh, nhưng hắn ta lại tránh qua một bên.

Vẻ mặt Trương Song Bình mang theo chút ấm ức.

“Trước kia anh và Song Bình là bạn học.” Đặng Chí Minh nhìn Cố Nhất Mẫn giải thích.

Cố Nhất Mẫn cười không nói gì, cô ấy không phải đồ ngốc, sao không nhìn ra Trương Song Bình có ý gì với Đặng Chí Minh chứ?

Cố Tư Tình nheo mắt, kiếp trước sao cô không nghe nói Đặng Chí Minh và Trương Song Bình là bạn học nhỉ?

Nhìn dáng vẻ của hai người này, cũng không đơn giản chỉ là bạn học!

Nhưng nếu bọn họ thật sự có quan hệ mờ ám thì tốt quá, bắt được nhược điểm của bọn họ, ba mẹ chắc chắn sẽ đồng ý từ hôn.

“Anh là người của đơn vị quốc gia, sao có thể làm những việc nặng như vậy chứ?” Lúc Trương Song Bình nói còn liếc Cố Nhất Mẫn một cái, mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Người của đơn vị quốc gia thì không thể làm việc á? Lãnh đạo quốc gia còn phải ra đồng làm việc đấy.” Sắc mặt Cố Nhất Mẫn có hơi đen thui, đúng là cô ấy tốt tính, nhưng không phải muốn nói gì cũng được.

Đồng thời cô ấy cũng bất mãn với Đặng Chí Minh, ở nhà cô ấy mà còn dám trêu chọc ong bướm, là có ý gì đây?

Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc cũng không vui, có rất nhiều con rể đến nhà cha vợ làm việc, sao đến lượt Đặng Chí Minh lại không được thế? Với lại đã đính hôn hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên Đặng Chí Minh đến nhà bọn họ làm việc đấy.

Cố Tư Tình thấy thế thì hăng hái, ánh mắt nhìn Trương Song Bình sáng lên.

Tiếp đi, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa đi!

Cô đang muốn đổ thêm dầu vào lửa, thì thấy Đặng Chí Minh cúi người bắt đầu dọn dẹp đất bên cạnh hầm, dáng vẻ không chê dơ, không sợ khổ không sợ mệt, trong miệng còn nói: “Nhất Mẫn nói rất đúng, sao anh không thể làm việc chứ?”

Hắn ta vừa nói xong, đôi mắt Trương Song Bình có hơi đỏ, hừ một tiếng xoay người bỏ đi.

Cố Nhất Mẫn và vợ chồng Cố Kiến Quốc thấy Đặng Chí Minh chịu thương chịu khó làm việc, lửa giận trong lòng cũng vơi đi không ít.

Cố Tư Tình tức giận, mẹ nó, không ngờ Đặng Chí Minh ranh mãnh như vậy.

Cố Nhất Mẫn xách một phích nước nóng từ trong nhà bếp ra ngoài, đổ nước nóng vào trong bồn rồi thêm ít nước lạnh vào để Trịnh Chí Minh gội đầu, tóc bóng dầu trộn với bùn đất nhìn dơ quá.

Đặng Chí Minh nhìn Cố Nhất Mẫn có chút si mê, Cố Nhất Mẫn rất đẹp, ở trong mắt Đặng Chí Minh, mỗi động tác của cô ấy đều đẹp.

Hắn ta bước đến bên cạnh, ánh mắt “thâm tình” nhìn Cố Nhất Mẫn: “Nhất Mẫn, anh và Song Bình…”

“Anh Chí Minh” Cố Tư Tình đi tới, “Anh ở trạm lương thực làm gì vậy ạ?”

Đặng Chí Minh: Đánh em vợ tương lai, có phạm pháp không?