Bên này cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra kiếp trước, bên kia còn loạn hơn. Thì ra là Trương Xuân Đào nghe Ngô Đại Ni nói bà ta, bà ta vốn đã nổi nóng, lại cảm thấy mình có lý, liền đánh vào hai chén cơm nóng trong tay Ngô Đại Ni, thừa lúc rơi trên tay của Ngô Đại Ni. Cố Kiến Thành thấy thế liền bước đến cho Trương Xuân Đào một bạt tai: “Tưởng ông đây chết rồi à?”
Trương Xuân Đào bụm mặt khóc, còn vừa khóc vừa mắng, mắng tám đời tổ tông của nhà họ Cố. Bọn họ làm loạn như vậy, Cố Kiến Quốc không thể coi như không có chuyện gì, ông đứng dậy bước qua bên đó.
Vương Nguyệt Cúc hừ một tiếng, nói với bọn cô: “Ăn cơm đi.”
Sinh con trai thì sao chứ? Chẳng phải mỗi ngày trôi qua gà bay chó sủa, Trương Xuân Đào ba ngày hai bữa lại cười nhạo bà không sinh được con trai, bà muốn nhìn xem hai đứa con trai về sau sẽ hiếu thuận bà ta như thế nào.
Bốn chị em cũng xem như không có việc gì mà ăn cơm, chuyện này cứ cách một thời gian là lại xảy ra, mọi người đã sớm quen rồi.
Một giờ sau Cố Kiến Quốc mới trở về, tay bà nội bị bỏng cơm nóng, nổi lên mấy vết phồng, ông đến nhà y tế của thôn lấy thuốc, bôi thuốc xong rồi mới quay trở về.
Vương Nguyệt Cúc hâm nóng đồ ăn lại, không hỏi gì về tình huống bên kia, Cố Kiến Quốc cũng không nói, hai vợ chồng ăn ý không nói đến chuyện của bà nội.
Có gì tốt để nói chứ? Nếu nói tiếp thì cũng chỉ tức giận thôi.
Ngày hôm sau, cả nhà rời gường từ sớm, người nấu cơm thì nấu cơm, người làm việc thì làm việc. Ăn cơm xong, Cố Kiến Quốc đi tìm công cụ để bắt đầu đào hầm. Mới vừa tìm đồ xong, Đặng Chí Minh đã tới.
Cố Tư Tình vừa thấy hắn ta tới, đôi mắt liền sáng lên, “Anh Chí Minh, trùng hợp nhà em định đào hầm đất, anh mau đi xuống đào đi.”
Đặng Chí Minh mặc quần áo mới tinh, tóc bôi dầu: “…”
Vương Nguyệt Cúc nhẹ nhàng đánh Cố Tư Tình một cái, “Nói bậy gì đấy?” Bà lại nhìn Đặng Chí Minh cười nói: “Đừng nghe con nhóc này nói bậy, Chí Minh con đi lột bắp đi.”
“Con đâu có nói bậy?” Cố Tư Tình quyết tâm hôm nay phải dạy dỗ Đặng Chí Minh, hắn ta chạy đâu cho thoát? Cô cãi lại: “Không phải hôm qua anh Chí Minh nói muốn giúp làm việc ạ?”
Đặng Chí Minh đang muốn lấy cớ thoái thác xuống hầm đất, mục đích hôm nay hắn ta tới không phải là làm việc, mà muốn ở riêng với Cố Nhất Mẫn. Bọn họ đính hôn đã được một năm rồi, nhưng đến bàn tay nhỏ mà hắn ta còn chưa được nắm nữa.
Hôm nay nhất định phải nắm được tay cô ấy, nếu được hôn miệng thì tốt nhất.
Vì muốn ở cùng người đẹp, hắn ta mặc bộ đồ đẹp nhất, trên đầu còn vuốt dầu bôi tóc. Ăn mặc thế này, sao lại xuống hầm đào đất được?
Đang muốn dùng lời dịu dàng để từ chối, thì lúc này Cố Nhị Tuệ bước ra khỏi phòng, nhìn Đặng Chí Minh cười nói: “Anh Chí Minh muốn xuống hầm đất à, để em đi kiếm quần áo cũ của ba cho anh, đừng để quần áo của mình bị dơ.”
Nói xong cô ấy lại vào phòng tìm quần áo. Tuy cô ấy không biết tại sao Bé tư lại trêu chọc Đặng Chí Minh, nhưng cô ấy cảm thấy nếu Đặng Chí Minh là anh rể tương lai của các cô, thì làm một chút việc trong nhà cũng là để bày tỏ sự thật lòng với chị, chứ không phải ngày nào cũng dẻo miệng cho qua.
Động tác của cô ấy rất nhanh, vào phòng một lát đã cầm một bộ quân trang cũ của Cố Kiến Quốc ra ngoài, đi đến trước mặt Đặng Chí Minh, cười đưa cho hắn ta, “Anh Chí Minh, cầm đi nè.”
Đặng Chí Minh: “…”
Hắn ta còn có thể nói gì được chứ? Giờ có không muốn xuống hầm đất cũng phải xuống. Hắn ta kéo khóa cởϊ áσ khoác ra. Đang muốn đưa cho Cố Nhất Mẫn, thì Cố Tư Tình lại nhanh tay nhận, sau đó tùy tiện ném quần áo mới tinh của hắn ta lên trên ghế.
Đặng Chí Minh mím môi, trước đây hắn ta còn rất thích bé tư nhà họ Cố, thú vị nghịch ngợm, trông cũng xinh xắn. Chỉ là sao hôm nay bé tư này lại khiến người ta ghét như vậy?
Cố Tư Tình không biết Đặng Chí Minh nghĩ gì trong lòng, mà dù cô có biết cô cũng không để bụng. Cô cười đi đến gần hầm, nói: “Anh Chí Minh, đi xuống đi.”
Cố Kiến Quốc cũng nhìn ra hôm nay bé tư cố ý trêu chọc Đặng Chí Minh, nhưng con gái như hoa như ngọc của mình phải gả cho tên nhóc này, cũng nên để hắn ta làm một chút việc. Cố Kiến Quốc nghĩ như thế, cho nên cũng không ngăn cô con gái nhỏ.
Cố Nhất Mẫn không nói gì cả, cô ấy và Đặng Chí Minh đã đính hôn hơn một năm, thỉnh thoảng lúc hai người gặp mặt, hắn ta cũng sẽ nói một vài lời dễ nghe, nhưng làm thì không nhiều.
Hôm nay cô ấy phải để hắn ta làm một ít việc ở nhà bọn họ. Trong thôn đính hôn, có con rể chưa lấy nhà ai mà không đến nhà cha vợ làm việc chứ?