Tận Thế Luân Hồi

Chương 37: Trở lại Khu vực chờ

Chương 37: Chuyện gì đã xảy ra

Hồ Lai và Doãn Trạch lặng lẽ trốn trong phòng tắm, vẻ mặt cả hai người đều tràn đầy lo lắng.

“Anh nói xem, kỹ năng của cô ấy có thể sử dụng được bao lâu? Vì sao không chịu bàn bạc trước với chúng ta mà lại tự mình lao ra, nếu như bị những tên Người cá kia phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

Hồ Lai cau mày, nói xong liền muốn đi ra ngoài, “Không được, tôi phải đi theo xem sao.”

Doãn Trạch giữ chặt anh ta: “Anh không nhìn thấy lúc cô ấy đi còn cố ý quay đầu lại kêu chúng ta chờ sao? Không ai muốn chết cả, nếu cô ấy không nắm chắc làm sao dám đi ra ngoài như thế? Không chừng mọi việc vốn đang suông sẻ, anh đi ra ngược lại lại phá hủy kế hoạch của cô ấy đấy!”

Hồ Lai nặng nề dựa vào tường, giọng thô ráp nói: “Tôi chỉ lo lắng thôi, vậy tôi ra đó nhìn xem rồi trở lại.”

Lần này Doãn Trạch không ngăn cản nữa.

Hồ Lai lặng lẽ đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Doãn Trạch từ phía sau!

Anh nhanh chóng quay người và chạy lại ngay khi bước vào cửa phòng tắm, liền buột miệng thốt ra: “Mẹ kiếp!”

Đúng như Tần Diệc nghĩ, con quái vật quả thực đã cắn vào cổ Doãn Trạch. Hai tay Doãn Trạch chụp lấy nó cố gắng dùng sức kéo con quái vật ra, nhưng hoàn toàn vô ích.

Hồ Lai không suy nghĩ nhiều, rút

dao đâm về phía con quái vật!

Mà đúng lúc này, một bóng đen từ trên đỉnh đầu rơi xuống, trước khi anh kịp phản ứng lại nó liền bị nó cắn vào bả vai bên phải ngay lập tức!

Hồ Lai thật sự không ngờ tới, lúc đó liền hét lên một tiếng rất to.

Tần Diệc nhìn thấy cảnh tượng này, cô mới biết, lúc đó trong hai tiếng hét cô nghe được, đầu tiên là của Doãn Trạch, còn lúc cô cẩn thận lắng nghe, lại vừa lúc nghe thấy tiếng hét của Hồ Lai.

Sau khi bị cắn, Hồ Lai chậm lại một chút, dự định cứu Doãn Trạch trước, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, con quái vật trên cổ của Doãn Trạch đã cắn đứt một mảng lớn da thịt và mạch máu. Đến khi Hồ Lai vung dao tới, nó đã xoay người bắt đầu nhảy đi, con dao chỉ cắt nhẹ một vết ở gần đuôi nó mà thôi.

Nó kêu một tiếng, nhào thẳng đến chỗ Hồ Lai.

Hồ Lai xua tay chặn lại, sau đó dùng dao đâm xuống con quái vật treo trên vai, đâm vào đầu nó!

Doãn Trạch nằm trên mặt đất co giật, máu tươi không ngừng phun trào ra, Hồ Lai biết mình không thể làm gì được, vì vậy nhìn anh ta thật sâu nói: “Người anh em, tôi phải đi trước.”

Bên ngoài đã có rất nhiều tiếng bước chân từ phía trên truyền xuống, rõ ràng là những tên Người cá sắp tới.

Con quái vật còn lại không lao tới nữa, sau khi bị Hồ Lai chặn lại, nó rơi xuống trúng người Doãn Trạch, có lẽ là mùi máu tươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, nó bơi thẳng tới cổ Doãn Trạch tiếp tục gặm cắn.

Hồ Lai không dám ở lâu, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, vừa tới cửa đã thấy Người cá xuất hiện.

Anh nghiến răng, không còn cách nào khác đành chạy về phía ban công, khi thấy ngày càng nhiều người cá đuổi theo mình liền nhảy xuống nước.

Tuy rằng bên dưới mực nước đã ngập hơn hai tầng lầu, nhưng khoảng cách vẫn còn rất cao, khi rơi xuống nước phía sau lưng anh vô cùng đau, miệng vết thương trên vai cũng đau thấu tim.

Khi bơi trong nước anh gần như chỉ dùng sức mạnh ý chí, những âm thanh từ phía sau dần dần đến gần.

Suy cho cùng, Người cá đã tiến hóa ra đặc tính của loài cá, họ có thể tự do hô hấp trong nước và bơi rất nhanh, Hồ Lai hoàn toàn không thể nào thắng được chúng nó trong nước.