Tận Thế Luân Hồi

Chương 38: Trở lại Khu vực chờ

Chương 38: Thoát ra

Chẳng mấy chốc, Người cá đã đuổi kịp.

Chân của Hồ Lai bị một tên Người cá bắt được, anh bị kéo dừng lại, trồi lên mặt nước.

Tuy rằng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sự việc đã đến nước này, anh không thể không sử dụng kỹ năng.

Những Người cá vây quanh anh và dần dần tiến lại gần, tên đứng gần nhất đã há mồm lao tới định cắn.

Đúng lúc này, động tác của bọn chúng dừng lại, dần dần bình tĩnh lại không còn dáng vẻ sắp tấn công nữa, giống như đột nhiên bị thôi miên, tất cả đều lặng lẽ nổi trên mặt nước, không hề cử động.

“Đáng ghét ~ bọn mi đông như vậy chỉ ăn hϊếp một mình người ta!”

Giọng nói thô ráp nói ra một câu dễ thương như vậy, thế mà nhóm Người cá thực sự lui về phía sau một đoạn, giữ khoảng cách với anh.

Hồ Lai không nhúc nhích, tiếp tục nói: “Các người đừng ăn hϊếp người ta mà, thả người ta đi được không? Hức hức hức……”

Một nửa thân trên nhô lên khỏi mặt nước của những tên Người cá đồng loạt chìm xuống, mặt nước sóng gợn lăn tăn rồi lại trở về phẳng lặng.

Hồ Lai cẩn thận lặn xuống nước quan sát, quả nhiên thấy Người cá bắt đầu bơi đi, liền thả lỏng yên tâm quay người bơi ngược sang bờ bên kia.

Hướng anh đi chính là tòa nhà mà lúc trước họ nhìn thấy Trọng Minh và Văn Trọng.

Lợi dụng lúc kỹ năng còn trong thời gian sử dụng, anh cố gắng bơi rất nhanh, nhưng đi suốt một quãng đường dài cũng không thấy tên Người cá nào.

Sau khi vào trong tòa nhà, anh nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu đi lên lầu tìm nhóm Văn Trọng, đồng thời cũng tìm kiếm thêm đồ dùng, thay quần áo sạch sẽ ―― Tần Diệc nhìn thấy cảnh này liền quay mặt đi chỗ khác.

Hồ Lai lục soát toàn bộ tòa nhà nhưng không tìm thấy Văn Trọng và Trọng Minh, ngược lại trong quá trình lên lầu tìm kiếm đã thấy được thi thể của hai tên Người cá, nhưng đều không phải bị con người gϊếŧ chết. Trên cả hai thi thể đều có dấu vết cắn xé, quan sát theo độ lớn của dấu răng chắc hẳn là con quái vật nhỏ thân mềm lúc nãy.

Tần Diệc nhíu mày, loại quái vật này cũng ăn thịt Người cá, chẳng lẽ những tên Người cá kia đều đột ngột đi vào trong các tòa nhà chính là để tránh né chúng?

Nếu Văn Trọng và Trọng Minh không có ở đây thì họ đã đi đâu?

Hồ Lai ở trong tòa nhà này một đêm, ngày hôm sau cũng không vội tìm cách rời đi, hắn tìm một mảnh vải quấn quanh cổ mấy lần, chờ thêm một ngày nữa anh mới đi xuống lầu.

Nguyên nhân là vì chờ kỹ năng khôi phục lại.

Anh chọn đi về hướng bên ngoài tòa nhà, lúc bước tới cửa sổ nhảy vào trong nước, miệng anh còn lải nhải.

“Ôi, Tiểu Diệc à, cô cũng đừng trách tôi không đi tìm cô nhé, tôi cũng không biết cô ở đâu, không thể mạo hiểm như vậy, phải sống sót mới được chứ……”

Tần Diệc không khỏi bật cười.

Bên dưới tòa nhà có hai cái xác cá rất lớn, nó chính là con cá nhảy từ tầng cao nhất xuống mà ngày đó họ thấy, giờ đây chỉ còn lại bộ xương nổi lơ lửng.

Mùi thối nồng nạc, Hồ Lai nhăn mũi, nhảy xuống nước bơi đi.

Cho đến khi bơi tới gần lối vào tòa nhà, anh mới gặp Người cá. Có hai tên nên tạm thời anh không sử dụng kỹ năng, hai tên Người cá liền đuổi theo anh.

Anh vừa bơi vừa gào thét, thế mà chúng chỉ đuổi theo một đoạn rồi dừng lại.

Khi bơi đến giữa đường lớn, lại có mấy tên Người cá xuất hiện, lúc này anh mới sử dụng kỹ năng, nhờ như vậy mới có thời gian tăng tốc bơi nhanh vào trong nhà.

Đến khi bơi đến chỗ cửa hàng đi thông ra phía sau cổng vào tòa nhà, bỗng nhiên nghe được giọng của Văn Trọng gọi anh vang lên từ trên cao.

“Tên ngốc to con! Anh hét to như vậy là muốn gọi chúng tôi sao?”

Hồ Lai ngạc nhiên, bơi về hướng âm thanh truyền đến, ngẩng đầu lên liền thấy Văn Trọng ở trên tầng vẫy vẫy tay.

Văn Trọng gọi to: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau lên đây! Nhanh lên!”