Chương 36: Hoàn thành nhiệm vụ
“Phụt” một dòng máu đen phun ra, trong đó một giọt bắn vào mắt phải Tần Diệc, ngay lập tức khiến cô đau đớn nửa quỳ xuống.
Miệng của con quái vật kia dần dần mất đi sức lực, thân hình cũng mềm nhũn rũ xuống, nhưng vì hàm răng của nó vẫn cắm vào cánh tay Tần Diệc nên nó không rơi xuống.
Toàn thân Tần Diệc mềm nhũn, ngồi xuống đất.
Cô thở hổn hển, nhắm chặt mắt phải, dùng một tay kéo con quái vật ra.
Cảm giác nhớp nháp và ghê tởm khi lần đầu tiên chạm vào nó, có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ quên được.
Miệng vết thương trên cánh tay có hình chữ U, những dấu răng tuy nhỏ nhưng rất sắc nhọn. Tần Diệc không dám nghỉ ngơi, lập tức đi ra ngoài, mở chai nước khoáng rửa sạch vết thương rồi băng bó lại.
Mãi đến khi ngồi xuống chiếc ghế sô pha êm ái, cô mới nhận ra tim mình đang đập rất nhanh.
Những con quái vật như vậy còn đáng sợ hơn những người cá thể hình cao lớn nhưng chỉ số thông minh thấp kia.
Nó quá nhỏ, tốc độ nhanh như vậy và lực cắn của nó cũng rất đáng sợ! Tuy cô đã có sự đề phòng trước nhưng hoàn toàn không thể tránh khỏi, bây giờ cánh tay cô còn đau đến thấu tim.
Khi ấy, có lẽ Doãn Trạch và Hồ Lai đều hoàn toàn không phát hiện ra con quái vật kia, lúc nó đột ngột xuất hiện, Doãn Trạch đã bị cắn vào cổ!
Có phải vì điều này mà Hồ Lai mới hét lên không?
Sau đó bởi vì tiếng hét thu hút bọn Người cá nên mới buộc phải nhảy ra khỏi tòa nhà này.
Còn Doãn Trạch đã bị cắn trúng, vùng cổ yếu ớt hơn cánh tay rất nhiều, sau khi bị cắn, có lẽ anh ta không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể chết ở đây……
Tần Diệc nghỉ ngơi một lát rồi đi vào phòng tắm dọn dẹp thi thể của Doãn Trạch.
Phần bụng của anh ta bị khoét thành một lỗ, Tần Diệc phát hiện nội tạng trong đó cũng bị ăn đi mất không ít.
Muốn di chuyển thi thể rất phiền toái, sau khi dời đi lại phải lau sạch vết máu, nếu không ở đây sẽ rất hôi thối. Tần Diệc liền chọn phương án di chuyển thức ăn, đi từng chuyến thu gom hết toàn bộ thức ăn lên tầng cao nhất.
Tuy rằng có hơi lo lắng cho Hồ Lai, nhưng đã lâu như vậy, cô cũng không thể làm gì được, chỉ có thể hy vọng anh ta có thể sống sót.
Trong thời gian tiếp theo, tòa nhà này vẫn an toàn, Người cá thậm chí còn chưa xuất hiện lần nào.
Ngày thứ 20, mưa phùn kéo dài cũng đã ngừng rơi, trong thời gian còn lại, mỗi ngày Tần Diệc đều có thể thấy rõ nước trên mặt đất đang rút dần.
Cô cầm kính viễn vọng lên, mỗi ngày vào lúc rảnh rỗi liền dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh, có thể thấy rõ rằng nhiều loài cá đột biến trong nước đang bắt đầu di chuyển đi xa, có một vài con kích thước quá lớn lớn, mực nước trên mặt đất đã không đủ để chúng nó bơi, chỉ vùng vẫy như cá voi mắc cạn, cuối cùng bị Người cá ăn thịt.
Mãi cho đến ngày thứ 30, Tần Diệc vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng những người khác.
Mang theo tâm trạng lo lắng, cô đã trải qua ngày cuối cùng ở thế giới này một cách bình yên.
Không hề báo trước, tầm nhìn đột nhiên chuyển sang màu đen rồi sáng lên, sau đó một giọng nữ máy móc vang lên.
“Chúc mừng người chơi Tần Diệc đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đạt được 20 điểm tích phân khen thưởng của nhiệm vụ.”
Cùng lúc đó, Tần Diệc phát hiện mình đã trở về căn nhà trước khi tiến vào trò chơi kia.
Cách bài trí của căn phòng vẫn giống như trước khi cô rời đi, trông rất sạch sẽ và ngăn nắp, mang lại cảm giác ấm áp thoải mái.
Ba mươi ngày đã trôi qua, khi nhìn lại nơi này, có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời rồi.
Cô nhắm mắt, hỏi: “Tôi có thể hỏi kết quả của những người chơi khác được không?”
Giọng nữ máy móc trả lời: “Người chơi có thể dùng điểm tích phân để đổi lấy kết quả.”
Tần Diệc suy nghĩ một lát, nói: “Được.”
Màn hình trong suốt đặt trên bàn nhấp nháy, ngay sau đó bên trên xuất hiện những hình ảnh vô cùng sắc nét.
Tần Diệc vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm màn hình.