Chương 31: Ngụy trang
Vừa thử một chút, dáng vẻ của Tần Diệc đã lập tức có thay đổi ngay trước mặt Hồ Lai và Doãn Trạch.
Dường như chỉ sau vài cái chớp mắt, cô biến thành một Người cá cao hai mét.
Từ đỉnh đầu đến mu bàn chân phủ đầy vảy cá dày đặc, tay chân có màng, đôi mắt trợn to như chuông đồng, đồng tử thu nhỏ lại và tròng trắng mắt lớn hơn rất nhiều, bất chợt trông thấy vô cùng đáng sợ.
Cằm Hồ Lai suýt rơi xuống đất, lắp bắp mà chỉ vào cô: “Cô, cô đang làm gì?!”
Tần Diệc cúi đầu nhìn lướt qua, nói: “Có vẻ khả thi! Thời gian ngụy trang của tôi là năm phút.”
Doãn Trạch hỏi: “Sau đó thì sao? Làm gì bây giờ?”
Anh ta vừa dứt lời thì cửa phòng tắm chấn động.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng đập mạnh “Rầm rầm rầm”, mỗi lần va đập, cửa sẽ rung chuyển dữ dội, rất có thể sẽ sớm bị đập tung ra.
Tần Diệc quay đầu nhìn về phía bên kia bồn tắm, hạ giọng nói: "Đừng nói nhiều nữa, mau trốn vào sau màng che đi!”
Doãn Trạch là người phản ứng đầu tiên, kéo Hồ Lai nhảy vào bồn tắm, kéo tấm màng dày lại, hai người ngồi xổm ở phía sau trốn.
Tần Diệc lùi về phía sau vài bước, đứng cách tấm rèm nửa mét, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khi cửa bị đẩy ra cô hít một hơi thật sâu.
Ngoài cửa, một con Người cá đang nhìn vào trong.
Sau khi nhìn thấy Tần Diệc, nó phát ra âm thanh kỳ lạ, giống như đang nói chuyện với cô, nhưng Tần Diệc lại hoàn toàn không hiểu được.
Nhịp tim của cô hơi nhanh, cô nghiêng nghiêng đầu không phát ra âm thanh nào, chỉ nhìn người cá đối diện.
Người cá cúi người và bước qua cửa.
Thân hình cao lớn đồ sộ khiến đầu của nó đập vào khung cửa một cái nhưng dường như nó không có cảm giác gì cả. Lúc này Tần Diệc mới thấy, còn có một Người cá khác bị nó che phía sau, trên đùi của Người cá này còn đang cắm con dao lúc trước của cô.
Tần Diệc theo bản năng lui về phía sau một chút.
Mũi người cá không ngừng giật giật, giống như chó đánh hơi, sau một lúc, nó lại nhìn về phía Tần Diệc, kêu một tiếng kỳ lạ rồi xoay người đi ra ngoài.
Tần Diệc mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền thấy Người cá đi tới cửa bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn cô, đồng thời phát ra tiếng kêu.
Này, có phải là yêu cầu cô đi theo nó không?
Tần Diệc nuốt nước bọt, ngập ngừng bước hai bước về phía cửa.
Người cá thấy thế, liền quay người đi về phía trước.
Cửa phòng tắm đã bị hư, nếu Tần Diệc không ngoan ngoãn đi theo, ba người họ sẽ phải đối đầu trực diện với chúng.
Hai tên Người cá này có lẽ còn có thể xử lý được, nhưng còn những tên ở bên ngoài thì sao? Chỉ cần chúng nó kêu lên, những Người cá khác sẽ tới đây ngay lập tức!
Kỹ năng ngụy trang của cô cũng có nhược điểm, tổng cộng có thể sử dụng được ba lần, mỗi một lần chỉ tối đa là năm phút, lần trước đã sử dụng một lần, bây giờ chỉ còn dư lại hai lần mà thôi.
Liên tục sử dụng hai lần, cũng đủ kéo dài mười phút ―― đương nhiên, sau khi năm phút này kết thúc, cô sẽ không ngu ngốc tiếp tục biến thành Người cá nữa.
Trong mười phút, rất nhiều thay đổi có thể xảy ra.
Nói tóm lại, bây giờ tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đi theo Người cá.
Những người cá này rõ ràng có trí tuệ, hơn nữa còn có ngôn ngữ riêng, nhưng dường như chỉ số thông minh không được cao cho lắm.
Nếu không lúc trước phá cửa vào chúng nó phải phát hiện ra rằng căn phòng này bị khóa cửa từ bên trong, cửa sổ lại rất rất nhỏ, vì sao ở đây lại có một Người cá xuất hiện được?
Dẫn đầu chính là tên Người cá bị Tần Diệc đâm trúng chân trái, tuy bước chân khập khiễng nhưng tốc độ di chuyển không hề chậm, thậm chí lúc đi tới cửa nó còn cúi người rút cây dao ra ném xuống đất.