Tận Thế Luân Hồi

Chương 32: Màn chơi thứ Nhất

Chương 32: Sử dụng kỹ năng lần cuối cùng

Tần Diệc đi theo chúng ra phía ngoài, lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh, có rất nhiều tiếng động lớn truyền đến từ cả trên lầu lẫn dưới lầu, dường như còn có thể nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ của Người cá.

Cô cảm thấy hơi khó hiểu, đang êm đẹp, vì sao lại có nhiều Người cá chạy ra như vậy? Chẳng lẽ chỉ để ăn thịt ba người họ?

Sau khi loay hoay môt lúc, Người cá phía trước mới dùng bàn tay màng cá mở cửa thành công, cửa vừa mở ra, thanh âm bên ngoài càng rõ ràng hơn, Tần Diệc nhìn ra ngoài cửa, có thể nhìn thấy thấp thoáng mấy cái bóng cao lớn lắc lư ngoài kia.

Hai tên Người cá đã bước ra khỏi cửa, khi Tần Diệc đi tới cửa liền quay đầu liếc nhìn về phía phòng tắm, đúng lúc bắt gặp Hồ Lai ló đầu ra.

Hồ Lai muốn nói gì đó, Tần Diệc lắc đầu, dùng khẩu hình miêng nói một từ “Chờ”, cũng không biết anh ta có hiểu hay không cô liền quay đầu bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Các lối đi và cầu thang bên ngoài đều ướt nhẹp, mùi hôi thối và mùi tanh của cá xộc lên khiến người ta buồn nôn, bước chân khá trơn trợt.

Tần Diệc đi theo sau hai tên Người cá, từ từ đi lên cầu thang, phía sau cô là mấy Người cá vừa mới đi lên.

Tiếng động trên lầu rất lớn, phải mất khoảng hai phút sau chúng mới dừng lại.

Đây là tầng 17, cửa phòng của bốn căn hộ đều bị mở ra, Người cá đứng dày đặc, ngoài hành lang cũng có rất nhiều.

Ngoại hình của chúng đều không giống nhau, có tên cao hơn hai mét rưỡi, có tên cao bằng người bình thường, thậm chí còn có con chỉ cỡ đứa trẻ bảy tám tuổi mà thôi.

Một số toàn thân đều phủ đầy vảy cá, nhưng cũng có những con vảy chưa phát triển đầy đủ, những bộ phận không có vảy liền để lộ làn da màu vàng giống như con người.

Tần Diệc nhìn thấy mà tê rần cả da đầu, không cần nghĩ cũng biết, những Người cá chính là con người biến thành.

Những người cá đứng cùng nhau xì xầm xì xầm không biết chúng đang nói gì, Tần Diệc vừa nhìn chúng nó, vừa cẩn thận di chuyển tới chỗ cầu thang.

Cô quay lại nhìn, vẫn còn một số Người cá đang đi lên từ dưới cầu thang.

Rõ ràng là không thể chạy xuống dưới được, chỉ có thể chạy lên trên!

Cô nghiến răng, thừa dịp kỹ năng ngụy trang vẫn còn hiệu lực, quay người lại từ từ bước lên cầu thang vài bước, phía sau lập tức có tiếng kêu, tuy rằng cô không hiểu, nhưng theo bản năng cô vô thức cho rằng đó là đang gọi mình liền lập tức cất bước lao nhanh lên lầu!

Người cá kêu lớn hơn nữa, còn có tiếng bước chân vang lên, có vẻ như đang đuổi theo cô!

Tần Diệc bước lên tầng 18, nhanh chóng chạy đến căn phòng gần nhất, cúi người chui vào phía sau cánh cửa, lập tức hủy bỏ lớp ngụy trang còn sót lại , nhìn xung quanh một vòng rồi kích hoạt lần sử dụng kỹ năng cuối cùng.

Ngay khi cô biến hình thành công, cửa phòng bị Người cá phá tung.

Tần Diệc biến thành chiếc ô màu đen, nấp ở một góc phía sau cánh cửa.

Xuyên qua khe hở, cô thấy có tổng cộng ba tên Người cá xông vào.

Những tên Người cá này đi vòng quanh căn phòng, đồng thời cứ kêu không ngừng, không biết là đang nói gì.

Tần Diệc cẩn thận quan sát, trong lòng thầm nghĩ, trong vòng năm phút chúng nhất định phải đi khỏi đây, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao!

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một tiếng gào.

Âm thanh rất xa, cách nhau không biết bao nhiêu tầng, dường như chỉ là ảo giác.

Tần Diệc chăm chú lắng nghe, lại nghe thấy một tiếng hét khác.

Lúc này đây, cô nghe rõ ―― khình như là giọng của Hồ Lai.

Không chỉ mình cô, mà cả ba tên Người cá trong phòng cũng nghe thấy, chúng nói gì đó rồi cùng nhau đi về phía cửa, lần lượt rời đi.

Tần Diệc trốn ở phía sau cửa, nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa rồi biến mất mới hủy bỏ lớp ngụy trang chạy đến cánh cửa gần nhất, lập tức khóa cửa phòng lại.

Có lẽ cô đã được an toàn, nhưng tại sao Hồ Lai lại đột ngột hét lên?