Chương 29: Yên bình trước cơn giông
Nhìn thấy Văn Trọng và Trọng Minh cũng vô ích, khoảng cách quá xa, không thể làm gì được, chỉ có thể biết rằng hai người kia còn sống.
Tần Diệc cầm kính viễn vọng lên và đi ra khỏi nhà nhìn quanh liền thấy một cây gậy cao bằng nửa người đặt trên một chiếc tủ giày ở gần cửa nhà.
Cửa ngôi nhà nơi tìm thấy quyển nhật ký đã bị chặn nên có vẻ như chính là ở đây.
Cô liếʍ môi rồi bước tới đó.
Vừa vào cửa đã thấy phòng khách bừa bộn như bãi rác.
Trong số những thứ lộn xộn dưới đất, có cái nồi inox rất dễ thấy, nhìn qua là có thể thấy một cái đầu nho nhỏ ở bên cạnh.
Cái đầu này trông có vẻ không lớn hơn bàn tay người trưởng thành.
Tần Diệc nhìn một cái, không khỏi quay đầu đi, đứa trẻ nhỏ như vậy……
Điều đáng sợ nhất là chủ nhân của quyển nhật ký đã tìm thấy chiếc đầu bị nấu chín ngay tại nhà của đứa trẻ, người đã gϊếŧ chết và thậm chí ăn thịt những bộ phận khác của đứa trẻ chỉ có thể là cha ruột của bé.
Trong lòng Tần Diệc có chút nặng nề, cô biết thời cổ đại có người đổi con cho nhau để ăn thịt, cũng từng nghe nói có người sống sót nhờ ăn xác của đồng đội sau khi bị mắc kẹt, nhưng cảm giác khi nhìn thấy tất cả, thật sự là rất khó chịu.
Nhưng ―― trong nhật ký có viết hắn gϊếŧ người hàng xóm rồi chuyển xác vào, nhưng tại sao lại không có ở đây?
Tần Diệc nhìn bốn phía, kể cả phòng ngủ và phòng tắm, chẳng những không tìm thấy thi thể, thậm chí ngay cả mùi thối rữa cũng không ngửi thấy.
Nếu như bị ăn thịt, trên mặt đất cũng phải còn xương chứ?
“Ở đây chúng tôi đã tìm kiếm nhưng chẳng có gì để ăn cả.” Hồ Lai ở bên ngoài nói vọng vào.
Anh ta không biết vì sao Tần Diệc lại vào nhà này, anh chỉ nghĩ là cô muốn tìm thêm thức ăn.
Tần Diệc đáp lại rồi bước ra.
Cả ba người ở lại trong tòa nhà này thêm tám ngày nữa.
Tổng cộng lại, thời gian trong nhiệm vụ này đã qua đi một nửa, vừa đúng mười lăm ngày.
Những chiếc vảy trên lưng Doãn Trạch đã dài ra rất nhiều và có vẻ như sẽ sớm bao phủ toàn bộ phần lưng của anh ta. Cũng may là Hồ Lai không bị lây nhiễm, Tần Diệc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mưa bên ngoài mỗi ngày một nhỏ dần, đến hôm nay trời chỉ mưa phùn dai dẳng.
Lượng nước ngập cũng có dấu hiệu thay đổi, mực nước đang dần hạ xuống, nhưng cũng không thể rút hết hoàn toàn trong một thời gian ngắn được.
Nhóm của Tần Diệc, nửa tháng tới không cần làm gì cũng có thể bình yên vượt qua.
Thậm chí Hồ Lai còn nghĩ ra cách để đun sôi nước khoáng nấu mì ăn liền, cuộc sống của ba người trôi qua có thể nói là có mùi có vị, đó là niềm an ủi cực kỳ hiếm có trong thế giới tận thế này.
Nhưng hiển nhiên trò chơi sinh tồn này không muốn bọn họ sống quá thoải mái. Vào ngày thứ mười sáu, Tần Diệc còn đang ngủ say thì bị đánh thức bởi một loạt tiếng bước chân hỗn loạn và gấp gáp.
Sau khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn phát hiện ngoài cửa sổ dường như có bóng đen lóe lên!
Cô nhanh chóng xuống giường, nhặt con dao đặt cạnh gối lên, cẩn thận đứng dựa vào tường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa sổ được che rèm, cẩn thận lắng nghe chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Giống như lúc tan học, nhiều tiếng bước chân đồng thời vang lên, nghe như đang đi lên lầu.
“Này, có ai nghe thấy gì không?”
Giọng nói của Hồ Lai từ bên ngoài vang lên, Tần Diệc dựa sát vào tường đi đến mở cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy có bóng đen xuất hiện ngoài cửa sổ.”
Hồ Lai kêu to: “Bóng đen thì có gì! Chính mắt tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con quái vật nhìn chằm chằm vào tôi! Mẹ kiếp, hù chết ông đây!”
Cùng lúc đó, trong phòng Doãn Trạch có tiếng kính vỡ và tiếng la hét của anh ta.