Tận Thế Luân Hồi

Chương 28: Màn chơi thứ Nhất

Chương 28: Hiểu lầm một việc

Máu tươi phun trào bắn khắp khuôn mặt của Trọng Minh.

Quái vật chỉ giãy giụa hai cái rồi yếu ớt nhắm mắt lại.

Trọng Minh thở hổn hển sau đó dùng sức đẩy xác con quái vật ra và đứng dậy khỏi mặt đất.

Văn Trọng đá con quái vật một cước, sau khi xác nhận nó quả thực đã chết rồi mới nói: “Xem ra trước đó chúng ta có thể đã hiểu lầm một việc.”

Trọng Minh gỡ mắt kính xuống rồi dùng quần áo lau thật mạnh, không ngẩng đầu lên mà nó: “Mặc dù loài cá đang tiến hóa ra tứ chi để có thể đi lại được trên bờ, nhưng những con quái vật nửa người nửa cá này không phải tiến hóa từ loài cá.”

Văn Trọng mím môi, từ từ nói: “Ngược lại, là con người đang tiến hóa thành đặc tính loài cá, lúc trước khi đám quái vật nửa người nửa cá vây công con quái vật cá lớn kia tôi đã cảm thấy kỳ lạ là bọn chúng lại còn biết phối hợp chiến đấu, thì ra bọn chúng là con người bị đột biến thành.”

Trọng Minh đeo mắt kính lên, chịu đựng mắt kính bị nước mưa xối ướt trở nên mờ mịt, trầm giọng nói: “Khó trách…… ở đây chúng ta hiếm khi nhìn thấy người sống khác, cũng không nhìn thấy nhiều thi thể.”

Bởi vì bọn họ đều đã đột biến thành Người cá.

Văn Trọng vỗ trán: “Chậc, thật là phiền phức, không biết bọn họ vì sao lại bị lây nhiễm, liệu chúng ta có trở thành thứ quái dị như vậy hay không?”

Trọng Minh nói: “Chúng ta đã ở đây được vài ngày, nếu virus lây lan trong không khí, chúng ta đã bị lây nhiễm từ lâu. Cho nên, có thể loại trừ việc lây truyền qua không khí, vì vậy, cố gắng đừng để bị thương và không để bị cắn, không ăn uống bừa bãi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Văn Trọng nhún nhún vai, nói: “Muốn ăn bừa bãi thì cũng phải có thức ăn chứ.”

Họ thực sự rất xui xẻo, trong một tòa nhà lớn như vậy chỉ tìm được vài túi khoai tây chiên mà lại vớt lên từ trong nước nữa chứ.

Từ tầng 4 đi lên, suốt mười mấy tầng lầu đều không có gì ăn được.

Họ thậm chí còn nhìn thấy xương người trong một số căn hộ, ban đầu họ nghĩ rằng quái vật cá đã ăn thịt người, cho đến khi nhìn thấy bàn chân người đã được nấu chín rồi ôi thiu trong nồi.

Nhưng lại không nhìn thấy kẻ ăn thịt người ở đâu.

Tuy nhiên, khi họ gặp được Người cá, câu hỏi này tự nhiên đã có câu trả lời ――

Những kẻ vì sống sót mà ăn thịt người không có cách nào rời khỏi đây và cuối cùng cũng không chết đói, nên chắc chắn họ đã biến thành Người cá.

Bụng đói đến khó chịu, miệng cũng khô đến mức không thể tiết ra nước bọt nổi.

Trớ trêu là mưa to tầm tã ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể uống được.

Tòa nhà họ đang ở chính là nơi duy nhất đứng vững sau khi các tòa nhà gần đó sụp đổ, cách duy nhất họ có thể tìm được thức ăn là tìm cách rời khỏi tòa nhà và đi nơi khác.

Cổng bảo vệ chung cư ở cách đó không xa, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một dãy cửa hàng đối diện cổng.

Nhưng khoảng cách không xa này lại biến thành núi đao biển lửa vì mực nước sâu bên dưới. Nếu muốn đi đến tòa nhà ở phía bên kia phải băng qua toàn bộ khu phế tích.

Chưa nói đến mấy chục con Người cá đã chìm vào trong nước biến mất không thấy dấu vết, chỉ cần nhìn thấy những cái thứ hình mặt người trôi lững thững trên mặt nước cũng đủ đáng sợ rồi.

Bây giờ họ phải đối mặt với ba sự lựa chọn, hoặc là bơi qua dòng nước ra khỏi đây và đi đến tòa nhà đối hiện, hoặc là băng qua toàn bộ đống đổ nát để đến tòa nhà phía sau, hoặc là, ở lại đây chờ chết.

Trọng Minh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đi xuống trước đã, về phòng rồi nói sau.”

Bên này, Tần Diệc nhìn thấy hai người đi xuống sân thượng, biến mất khỏi tầm mắt.

Cô đặt kính viễn vọng xuống, nói với Hồ Lai: “Là hai người bọn họ, không sai.”

Cô thấy được động tác tháo kính ra và đeo kính vào của Trọng Minh.