Chương 27: Vẫn còn sống
Rõ ràng đôi mắt của Hồ Lai tốt hơn Tần Diệc rất nhiều, cô hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng ai.
Hồ Lai vỗ tay một cái, hỏi Tần Diệc: “Chẳng lẽ là đám người Văn Trọng sao?”
“Có thể!” Tần Diệc gật đầu, thầm nghĩ, từ nơi quái vật lớn xuất hiện đến tòa nhà này thì tòa nhà này là nơi gần nhất, nếu Văn Trọng và Trọng Minh không chết chạy trốn về phía này, bọn họ nhất định sẽ chạy vào đây.
Nhưng rõ ràng là họ không tới đây nên rất có thể lúc đó họ đã trốn thoát theo hướng ngược lại.
“Tôi nhớ có một chiếc kính thiên văn ở phòng thứ hai bên trái tầng 16.” Doãn Trạch nói: “Lúc ấy tôi thấy nó vô dụng nên không lấy.”
Tần Diệc lập tức nói: “Đi lên nhìn xem!”
Cô đặt quyển nhật ký xuống, cầm con dao bên hông trong tay rồi chạy lên lầu trước.
Thứ nhất, cô muốn xem người ở đó có phải là Văn Trọng và Trọng Minh hay không, những điều chủ nhân quyển nhật ký viết luôn đọng lại trong đầu cô, cô rất muốn đi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Tình cờ là có một chiếc kính thiên văn ở tầng 16.
Hồ Lai cũng đi theo Tần Diệc, Doãn Trạch ở lại chỗ này.
Tần Diệc dẫn đầu chạy vào bên trái căn nhà thứ hai, trong phòng ngủ tìm được một chiếc kính thiên văn.
Đồng thời, cô cũng nhìn thấy một chồng ảnh bên cạnh, bên trong là cảnh khung cửa sổ được chụp từ rất xa, một người phụ nữ khỏa thân đang đi lại quanh phòng.
Vừa nhìn là biết là chụp lén.
Tần Diệc khinh thường lật ngược bức ảnh, cầm lấy kính thiên văn, nhanh chóng đi đến ban công, nhìn về phía sân thượng xa xa.
Trên sân thượng, quả nhiên có hai bóng người!
Tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt và quần áo của họ, nhưng xét theo hình dáng thì chính là hai người đàn ông ――
Không đúng, vì sao chỉ còn một người?
Từ chỗ bị lan can che chắn đằng kia, một người nhanh chóng đứng dậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhân vật cao nhất trong ba người lao về phía người kia và hạ gục anh ta bằng một cú đấm!
Tần Diệc ngẩn người, thân hình này có hơi giống Văn Trọng, nhưng tại sao anh ta lại đánh người?
“Nhìn thấy cái gì rồi?” Hồ Lai đã đi tới, tò mò hỏi: “Là bọn họ sao?”
Tần Diệc không nói chuyện, đưa kính thiên văn cho anh.
Hồ Lai vừa thấy, liền cười nói: “Đúng là hai người bọn họ mà! Ai, này, sao lại có thêm một người? này này, sao lại đánh nhau rồi!”
Lúc này ở xa xa trên sân thượng đối diện, Văn Trọng nắm lấy cổ tay phải nhẹ nhàng xoay xoay, liếc nhìn mu bàn tay bị rách da do dùng sức quá mạnh, khẽ cười nói: “Thứ này chịu đòn giỏi thật.”
Trọng Minh đứng ở phía sau Văn Trọng, đẩy mắt kính lên, trầm giọng nói: “Con này chắc chưa tiến hóa hoàn toàn, phải gϊếŧ nó ngay lập tức.”
Ở đối diện họ, một con quái vật có chiều cao ngang bằng con người nhưng toàn thân phủ đầy vảy cá đang đứng lên từ mặt đất lần nữa.
Ngoại hình của nó vẫn mang dáng dấp của một con người, với khuôn mặt phổ thông đại chúng, nó hé miệng giống như con người muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã phát ra một tiếng hét chói tai.
Nó nhào về phía Văn Trọng, giữa các ngón tay mọc ra lớp da mỏng, nối năm ngón tay tạo thành lớp màng như sinh vật dưới nước.
Nó dùng đôi tay đó muốn cào Văn Trọng, đồng thời há miệng muốn cắn anh ta!
Văn Trọng lắc mình tránh khỏi, quái vật mất thế bay thẳng về phía Trọng Minh.
Trọng Minh chưa kịp phản ứng thì đã bị con quái vật đè cùng ngã xuống đất.
Văn Trọng nhướng mày, chầm chậm rút dao ra, đi về phía quái vật đâm thật mạnh xuống!