Tận Thế Luân Hồi

Chương 26: Màn chơi thứ Nhất

Chương 26: Trên sân thượng có người

Tần Diệc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, nhất định là bị quái vật cá ăn, chẳng phải cư dân của tòa nhà này đã được cứu rồi sao?

“Tại sao lại có một trang bị gấp lại?” Hồ Lai chỉ vào cuốn nhật ký trong tay Tần Diệc.

Cô cúi đầu nhìn xuống liền thấy ở vị trí hai phần ba của quyển nhật ký, có một trang giấy bị gấp lại.

Cô đưa tay kéo ra, bên trên có chữ viết.

“Chết tiệt! Tại sao họ lại muốn nhốt tôi trong phòng! Đội cứu hộ sắp đến rồi... Tôi muốn ra ngoài!!!”

Da đầu Tần Diệc tê rần một trận, ngẩng đầu liền hỏi: “Tại căn phòng tìm được quyển nhật ký này, có phải cửa bị khóa từ bên ngoài không?”

Hồ Lai gật đầu: “Thật ra cũng không phải là khóa, mà là dùng đồ chặn tay nắm cửa lại, nếu mở từ bên trong thì không thể ra được. Nhưng mà kẻ này đúng là tàn nhẫn, con của mình bị quái vật cá ăn, thế mà hắn tự bỏ chạy còn khóa cửa lại nữa.”

Tần Diệc sửng sốt, nói như vậy, cái đầu được tìm thấy ở cùng một nhà với quyển nhật ký?

Nhưng người đó đã đi đâu? Cửa bị chặn từ bên ngoài, trong phòng không có thi thể, cửa sổ cũng bị vỡ, chẳng lẽ hắn nhảy xuống?

Chỉ đoán cũng vô dụng, Tần Diệc lắc đầu, không nghĩ nữa, chỉ kể cho bọn họ nghe những chuyện đã xảy ra sau trận mưa to trong nhật ký.

Nhưng trong lòng cô vẫn để ý tới chuyện này, Tần Diệc ăn xong vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ lật xem nhật ký trong tay.

Không biết lúc nào, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề như thể đồ vật rơi xuống nước. Giữa cơn mưa lớn mịt mù, âm thanh cũng không rõ ràng.

Cô chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn vào vùng nước sâu trước mặt, ngoài đống đổ nát kia, phía xa xa chỉ có khu dân cư mà thôi.

Tòa nhà đó nằm ở đầu bên kia của khu đổ nát, xa hơn nữa chính là khu vực ngoài khu dân cư. Từ bên này đến bên kia có lẽ đi mất khoảng năm đến sáu phút.

Khẳng định là nghe lầm, cách xa như vậy, sao có thể nghe thấy được chứ?

Vừa định quay đi, cô đã tận mắt nhìn thấy một con quái vật cá lớn rơi từ trên nóc tòa nhà xuống.

Nó rơi “Bùm” một tiếng xuống nước, giống hệt như âm thanh vừa nghe lúc nãy.

Dường như…… Là một con cá vàng?

Mặc dù hình dạng không còn giống một con cá bình thường nữa nhưng toàn thân màu đỏ vàng rất giống với những con cá vàng nhỏ trong bể cá.

“Bên ngoài có tiếng động gì không?” Doãn Trạch đã đi tới, nhìn ra xung quanh thăm dò một lúc.

Tần Diệc chỉ chỉ nơi xa, nói: “Tôi nhìn thấy một con cá vàng lớn từ trên sân thượng nhảy xuống.”

Chắc là nhảy xuống nhỉ.

Hồ Lai nghe vậy cũng chạy tới, theo ngón tay Tần Diệc nhìn về phía bên kia, sau một lúc lâu nói: “Hai người thấy không, nó bay trong nước.”

Tần Diệc cố gắng nhìn sang bên đó, nhưng trong mưa lớn rất khó nhìn rõ.

Doãn Trạch nói: “Thấy không rõ, xa như vậy.”

Hồ Lai hừ lạnh một tiếng: "Hai tên mù! Mặc kệ đi, sao các người lại quan tâm nhiều như vậy?”

Tần Diệc nhớ tới một phương pháp từng thấy trên mạng, ba ngón tay cong lại tạo thành hình một chiếc kính viễn vọng, qua đó có thể nhìn thấy mọi thứ ở xa hơn.

Cô thử một chút, nhắm vào mặt nước bên dưới tòa nhà ―― một khối màu đỏ vàng ẩn ẩn hiện hiện trên mặt nước.

Hồ Lai thấy cô làm như vậy cũng làm theo, nhìn xung quanh một lúc rồi đột nhiên hét lên: “Này! Trên sân thượng có người kìa!”