Chương 25: Quyển nhật ký (2)
Ngày 1 tháng 3, chữ viết của chủ nhật ký trở nên vô cùng cẩu thả.
Tần Diệc cẩn thận phân tích chữ viết của hắn, sau khi đọc xong nội dung trang này, cô vô cùng kinh hãi.
“Mặc dù tôi đã cố gắng ăn uống ít đi nhưng bây giờ trong phòng không còn nhiều thức ăn dự trữ nữa, có người tới gõ cửa, hỏi tôi có nước không, nếu không đủ thì chỗ anh ta vẫn còn. Tôi nghe ra giọng anh ta, là hàng xóm cạnh nhà tôi và tôi đã mở cửa cho anh ta.”
“Tôi nhìn thấy trên tay anh ta cầm một chai nước khoáng, sau khi mở cửa, anh ta mỉm cười hỏi tôi có cần uống nước không, tôi liếʍ đôi môi nứt nẻ, gật đầu. Anh ta mở nắp chai đưa cho tôi rồi nói: Uống đi. Tôi còn nhiều lắm.”
“Tôi lấy nước rồi ngửa cổ lên uống không hề đề phòng, liếc qua, tôi thấy anh ta đột nhiên rút một con dao nhọn từ trong quần áo ra đâm thẳng vào cổ họng tôi! Tôi phun nước trong miệng ra, vừa lúc phun vào mắt hắn làm hắn không nhìn thấy, lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, thế là tôi lập tức đoạt lấy dao……”
Mặc dù ba ký tự cuối cùng được viết nguệch ngoạc đến mức gần như không thể nhận dạng được mặt chữ, nhưng bất cứ ai cũng có thể đoán được, đó là “gi·ết chết hắn”.
“Khi định thần lại, tôi mới nhận ra mình đã làm gì. Tôi kéo thi thể về phòng giấu đi, ngồi yên một lúc lâu, mới nhớ ra hình như trong nhà hắn có một đứa trẻ hơn một tuổi. Mẹ của đứa bé đã chết vì khó sinh, bây giờ hắn lại bị tôi gϊếŧ chết, đứa bé sẽ ra sao đây?”
“Tôi do dự trong chốc lát, mở cửa đi sang phòng bên cạnh, hắn không có đóng cửa nên tôi đẩy cửa đi vào, trong phòng có một mùi lạ, hình như là mùi thịt, nhưng cũng có chút mùi ôi thiu. Tôi bước vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn có một cái nồi gì đó, mùi hôi bốc ra từ đó.”
“Ánh sáng rất mờ nên tôi bước tới chỗ cái nồi kia, cúi xuống nhìn kỹ hơn. Lúc đó tôi mới nhìn thấy rõ đó là cái gì ―― đầu của một đứa trẻ! Đó là đầu của đứa trẻ!”
“Không lâu sau, lại có người gõ cửa bảo tôi mang nhu yếu phẩm lên tầng 13 để tập trung cùng mọi người chờ cứu viện. Tôi không tin, chắc chắn là bên ngoài có người muốn lừa tôi mở cửa, gϊếŧ chết tôi giống như tên hàng xóm đó, rồi ăn thịt tôi!”
Nhật ký viết đến đây, đột ngột kết thúc.
Tần Diệc không biết mình đã thẩn thờ bao lâu, cho đến khi trước mắt cô có một bàn tay khua khoắng vài cái.
Khi cô định thần lại liền nhìn thấy Hồ Lai đang đứng ở trước mặt cô, thắc mắc hỏi: “Sao cô đứng ngơ ngác làm gì? Nói chuyện với cô cô cũng không phản ứng lại.”
Tần Diệc lắc đầu, hỏi: “Các anh đã xem nhật ký chưa? Ở tầng 16, các anh không tìm được thứ gì sao?”
“Tôi không đủ kiên nhẫn để đọc cái thứ đồ chơi này, chỉ lướt qua vài trang thấy viết về chuyện trời mưa to nên mang về cho cô, chờ cô xem xong sẽ kể lại cho chúng tôi, đỡ phiền phức hơn nhiều.”
Hồ Lai nói: “Nhưng mà, chúng ta quả thật có nhìn thấy vài thứ hơi đáng sợ ở tầng 16.”
Anh tặc lưỡi hai cái, quay đầu nói với Doãn Trạch: “Anh hãy kể lại đi.”
Doãn Trạch nuốt một ngụm bánh quy, nói: “Chúng tôi nhìn thấy một cái đầu lâu rất nhỏ, thoạt nhìn giống như là một đứa trẻ, trên đó không còn sót lại chút thịt nào, hộp sọ trắng đến mức đáng sợ! Cửa sổ ở đó bị vỡ, tôi đoán đó là con quái vật cá đã nhảy ra khỏi cửa sổ sau khi ăn thịt đứa trẻ.”