Tận Thế Luân Hồi

Chương 24: Màn chơi thứ Nhất

Chương 24: Quyển nhật ký

Doãn Trạch bị quấn lại thành một cái “Xác ướp” sống, sau khi ba người sống ở đây được một ngày, Hồ Lai và Doãn Trạch cùng nhau tiếp tục lên trên lầu đi tìm thức ăn và đồ dùng, để Tần Diệc ở đây canh giữ.

Sau một ngày, bầu trời bên ngoài dường như đã sáng hơn rất nhiều, gần giống như những ngày mưa dầm trước.

Trời vẫn mưa to nhưng đã đỡ mưa hơn lúc họ mới đến.

Tần Diệc đứng ở trước cửa sổ nhìn một hồi, thậm chí còn có ảo giác, tận thế ở đây đã sắp kết thúc.

Cô thò đầu ra ngoài nhìn xuống, cửa sổ này chỉ có thể nhìn thấy những nơi đã bị phá hủy trước đó, bên kia có một số thứ kì lạ hình bầu dục màu trắng đang trôi nổi, cô nheo mắt nhìn kỹ, mới phát hiện đó chính là những khuôn mặt người lúc trước bọn họ gặp!

Tần Diệc sửng sốt một lát mới nhận ra, hình như quái vật cá lớn kỳ lạ đã bị quái vật cá hình người gϊếŧ chết.

Có lẽ ngay cả thịt cũng đã bị ăn hết, chỉ để lại những phần có lẽ là không ăn được này trôi nổi trong nước……

Không biết Trọng Minh và Văn Trọng đã đi đâu. Họ còn sống không?

Trên thực tế, thế giới này không quá nguy hiểm. Vấn đề chính là thức ăn và nước uống. Chỉ cần có những thứ này, họ có thể ở một nơi an toàn chờ đợi trong ba mươi ngày.

Chỉ có thể hy vọng rằng hai người kia cũng giống cô và Hồ Lai, trốn thoát kịp thời và tìm được nơi an toàn.

Chẳng bao lâu, Hồ Lai và Doãn Trạch đã trở lại.

Mang về hai thùng mì ăn liền, ba chai nước khoáng, một thùng bánh quy khô, còn có một quyển sổ nhật ký.

Vừa quay lại, Hồ Lai liền hưng phấn ném cuốn nhật ký cho Tần Diệc, nói: “Mau nhìn xem, tôi tìm thấy cái này ở tầng 16. Người này thật sự rất thú vị, đến mức này anh ta vẫn còn viết nhật ký!”

Tần Diệc nhận lấy, mở ra ―― mặt trước đều là những ghi chú bình thường trước ngày tận thế.

Phải đến ngày 13/12, dòng chữ “Mưa to suốt một ngày một đêm, nước mưa bốc mùi hôi thối” mới bắt đầu xuất hiện trong nhật ký.

Khoảng mười mấy ngày tiếp theo trong nhật ký đều viết về việc trời mưa này, mà trong đó cũng bao gồm câu hỏi “Ngay cả nước máy từ vòi chảy ra cũng có mùi hôi, có thể uống được không?”.

Người viết nhật ký này lúc bắt đầu ghi vẫn bình tĩnh miêu tả về ngày mưa nhưng dần dần đã chuyển thành lo lắng và sợ hãi.

Hắn kể trong nhật ký rằng sau trận mưa lớn kéo dài nửa tháng, mực nước trên mặt đường đã đang cao đến ngang cẳng chân.

Theo thông tin trên Internet, một số thành phố ở vùng thấp đã ngập đến thắt lưng.

Tin đồn về ngày tận thế bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội, khiến mọi người hoảng sợ.

Tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng mua thức ăn và nước uống để tích trữ trong nhà, đặc biệt là nước khoáng, chẳng mấy chốc đã hết hàng.

Những người không mua được gì hoặc không có tiền để mua lương thực bắt đầu ăn trộm hoặc thậm chí trắng trợn cướp giật.

Lúc đầu, các cấp lãnh đạo đã cử người đi trấn áp, nhưng không có tác dụng mấy, sau đó lãnh đạo cấp trên bận rộn không lo được cho bản thân, những chuyện này cũng không ai quan tâm.

Vì thế, đầu đường cuối ngõ, nhiều vụ đập phá, cướp bóc liên tiếp xảy ra trên đường phố và giữa các tòa nhà ùn ùn không dứt.

Thậm chí còn có rất nhiều xác chết ngâm trong nước trên đường phố. Khi nước ngày càng sâu hơn, các xác chết bắt đầu trở nên trương phình lên trông rất đáng sợ.

Vào ngày 15 tháng 2, chủ nhân cuốn nhật ký viết rằng máy bay trực thăng phát loa thông báo, hắn nghe nói chính phủ cuối cùng đã cử một đội cứu hộ và lên kế hoạch giải cứu người dân trong thành phố theo từng nhóm, đồng thời quốc gia cũng bố trí một lượng lớn nhân lực và vật lực để nạo vét khơi thông dòng nước, hy vọng dẫn nguồn nước lũ ra ngoài sông, biển càng sớm càng tốt.

Trong khi trực thăng thông báo cũng có rất nhiều tờ báo in nội dung tương tự được phát ra, có lẽ là lo lắng rằng một số người sẽ không thể nghe được thông báo. Về vấn đề này, chủ nhật ký cho rằng chính phủ đã làm việc rất tỉ mỉ và có trách nhiệm.