Chương 23: Nguyên nhân là gì
Giọng điệu của cô có vẻ bình tĩnh, khiến Doãn Trạch dần dần bình tĩnh lại.
Tần Diệc đỡ anh ta ngồi trên sô pha, anh ta hít sâu một hơi, đè nén run rẩy, chậm rãi nói: “Lúc ấy Ngô Vũ ―― chính là người muốn gϊếŧ tôi, hắn đâm tôi một nhát, sau khi tôi nhảy vào trong nước, có thể là do mùi máu tươi quá nồng nặc, đến mức thu hút một con cá vô cùng lớn! Con cá đó… chắc hẳn phải to bằng một con cá voi, và nó nuốt chửng tôi, sự phản kháng của tôi đối với nó mà nói quả thực chỉ là gãi ngứa.”
“Nhưng khi vào trong bụng cá tôi không có chết ngay lập tức, tôi không muốn chết nên cố gắng rút con dao ra khỏi bụng, sau đó sau đó đâm vào dạ dày nó! Dịch dạ dày của nó dâng lên ăn mòn làn da của tôi, có lẽ vì quá đau nên nó lại nôn ra ngoài. Sau đó, da khắp người tôi trở nên như thế này.”
“Sau khi bơi lên, lúc đầu tôi cảm thấy toàn thân đau rát, sau đó tôi ngất đi, trước khi ngất đi, tôi vẫn nghĩ rằng mình sắp chết. Không ngờ mình còn có thể tỉnh lại, và tôi không còn cảm thấy đau đớn toàn thân nữa! Tôi nghĩ rằng mọi người tham gia trò chơi này sẽ rất khó chết, nhưng tôi không ngờ, tôi không ngờ……”
Hắn liếc nhìn vảy cá mình ném đi rồi nhìn về phía Tần Diệc: “Cô nói tôi biết đi, có phải tôi sẽ biến thành quái vật cá hay không?!”
Mặc dù ánh sáng mờ mịt nhưng Tần Diệc có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt cầu xin của anh, dường như câu trả lời của cô sẽ trở thành hy vọng sống sót lớn nhất của anh ta.
Tần Diệc lắc đầu, nói: “Sẽ không, nhất định sẽ không.”
Hồ Lai ngồi ở một bên, hỏi: “Anh thoát ra khỏi bụng cá khi nào?”
Doãn Trạch suy nghĩ một chút, “Bốn ngày trước gặp được Ngô Vũ, chúng tôi cùng nhau tìm kiếm thức ăn suốt một ngày, buổi tối hắn ra tay, tôi nhảy xuống nước gặp phải con cá lớn, lúc ấy là nửa đêm, khi tôi từ bụng cá chạy ra, trời đã sáng hơn một chút.”
“Nói như vậy, ít nhất cũng phải ba ngày trước.” Hồ Lai nói: “Anh xem, đã ba ngày rồi, anh không phải vẫn bình thường hay sao.”
Tần Diệc nghĩ đến một giả thuyết, mở miệng nói: “Đây hẳn là một quá trình đột biến. Nhưng mà, có lẽ bởi vì anh là con người nên biến đổi chậm hơn rất nhiều, phải mất ba ngày mới có thể mọc bấy nhiêu vảy cá như vậy trên lưng. Có lẽ... chúng ta có thể kéo dài đến ngày nhiệm vụ hoàn thành?”
Mặc dù cô sử dụng từ "có lẽ" trong lời nói của mình nhưng Doãn Trạch vẫn nhìn thấy hy vọng trong chốc lát.
Anh ấy gật đầu liên tục và nói: "Đúng vậy, đã sáu ngày rồi phải không? Vẫn còn 24 ngày nữa, tôi nhất định sẽ vượt qua được!”
Tần Diệc cũng gật đầu theo, trong lòng lại âm thầm nghĩ đến phạm vi mọc vảy cá phía sau lưng anh ta.
24 ngày, cứ tính 3 ngày một lần, vậy có 8 lần ba ngày như thế.
Hẳn là không đến mức toàn thân đều mọc đầy vảy chứ?
Tuy nhiên, không ai biết liệu đột biến này chỉ ảnh hưởng đến cơ thể hay nó còn làm thay đổi tâm trí. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta mất đi lý trí và biến thành người cá trước khi cơ thể phủ đầy vảy cá?
Tần Diệc đang nghĩ ngợi, Hồ Lai ở bên cạnh hỏi: “Đúng rồi, loại đột biến này vì sao xuất hiện? Nếu không cẩn thận, có lẽ ngay cả hai chúng ta cũng sẽ bị lây nhiễm!”
Nói xong, anh ta liền thay đổi sắc mặt, chỉ vào vết thương trên cánh tay: “Đây là lần trước tôi bị quái vật cá cắn!”
Ngày đó vì cứu Đoan Hoa, anh đã dùng cánh tay chặn lại, vết thương lúc đó không nghiêm trọng, anh ta cũng không coi trọng lắm, nhưng bây giờ thì đã khác.
Cũng giống như trong phim zombie, người bị zombie cắn sẽ bị nhiễm bệnh và biến thành zombie!
Hồ Lai sắc mặt trắng bệch, vội vàng cởϊ qυầи áo. "Xin giúp tôi xem trên người tôi có vảy cá hay không!”
Tần Diệc lấy đèn pin chiếu vào tấm lưng lộ ra ngoài của anh ta.
Sạch sẽ, không có thứ gì lạ cả.
Tần Diệc nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có gì, không bị lây nhiễm.”
Hồ Lai đặt mông ngồi xuống, lại nhảy bắn lên: “Không được, còn phải kiểm tra phần thân dưới!”
“……” Tần Diệc che mắt đi vào phòng ngủ.
Doãn Trạch giúp Hồ Lai kiểm tra, chớp mắt nói: “Ngoại trừ việc khiến mắt tôi kim đâm, hẳn là không có gì vấn đề.”
Như vậy, nguyên nhân nhiễm bệnh rốt cuộc là cái gì?
Ba người ngồi ở trong phòng khách ăn uống, yêu cầu Doãn Trạch cẩn thận nhớ lại những gì mình đã chạm vào, đã ăn.
Những chuyện có thể nhớ tới đều nói ra hết, vẫn đều không phù hợp, cho đến khi ăn xong, ba người vẫn không có manh mối gì.
Ngồi yên trong chốc lát sau, Doãn Trạch “A” một tiếng, nói: “Đúng rồi,lúc con cá nôn ra tôi suýt chút nữa ngạt thở, nên vô tình mở miệng uống một ngụm nước lớn!”
Nước bên ngoài có mùi lạ, tuy không biết tại sao lại có mùi hôi nhưng chắc chắn không thể uống được.
Mà những con cá đó, là loài sống dưới nước.
Tần Diệc cũng cảm thấy nước có khả năng rất cao là nguồn lây nhiễm.
Tuy nhiên, người uống vào mới có thể bị lây nhiễm, hay là một khi nước chạm vào miệng vết thương mới lây nhiễm đây?
Cô quay đầu lại liếc nhìn Hồ Lai.
Hồ Lai đang cầm chai nước uống, anh ta không chú ý tới ánh mắt của Tần Diệc, cũng không nghĩ tới vấn đề Tần Diệc đang nghĩ tới ----Sau khi con quái vật khổng lồ mang hình dáng con người xuất hiện ngày hôm qua, cô đã tận mắt nhìn thấy Hồ Lai bơi tới, trên người anh ta có vài vết thương.
Nếu vết thương tiếp xúc với nước bị lây nhiễm thì hôm nay là ngày đầu tiên, việc anh ta không mọc vảy cá là chuyện bình thường.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán. Có lẽ lây nhiễm chỉ xảy ra sau khi uống nước?
Tần Diệc đè nén sự bất an trong lòng, không dám nói ra những suy đoán này.