Chương 22: Vảy cá
“Lạch cạch” một tiếng, đèn pin trong tay Hồ Lai rơi xuống đất, lăn lục cục vài vòng mới dừng lại.
Ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu vào chân anh ta, phần thịt đỏ tươi dưới ánh sáng trông vô cùng rõ ràng.
Sửng sốt một lúc, Hồ Lai hét lên “A”, trốn vào sau lưng Tần Diệc, hét lên: “Ma! Có ma!”
Tần Diệc vẫn không nhúc nhích, lòng bàn tay cầm con dao đã thấm chút mồ hôi, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầy máu kia.
Chỉ có khuôn mặt của anh ta vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ mảnh vải bố quấn quanh eo, những phần còn lại lộ ra đều là máu thịt đỏ tươi, vùng da thịt ít ỏi còn lại cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
Người như vậy…… Vẫn còn sống được sao?
Hồ Lai kêu Tần Diệc đóng cửa lại, Doãn Trạch ở ngoài cửa cười khổ, nói: “Tôi thật sự không phải hồn ma, cũng không biết vì sao hiện tại tôi vẫn còn sống, mặc dù đã trở thành dáng vẻ như thế này, tôi cũng không còn có cảm giác đau đớn nữa, nếu không tôi nào dám can đảm lấy thân mình đi tông cửa.”
Từ một người gần như chỉ còn máu thịt như vậy, nhưng lời nói ra giọng điệu lại rất bình thường.
Anh ta thậm chí còn giơ cao tay và nói: “Nếu các người lo lắng, tôi có thể tiếp tục giơ tay để đảm bảo rằng tôi sẽ không tấn công.”
Hồ Lai cẩn thận đi ra từ phía sau Tần Diệc, cúi người nhặt đèn pin lên, từng bước một đi về phía người đàn ông, chầm chậm đưa một ngón tay ấn lên gò má anh ta.
Ng·ay sau đó, lập tức thở ra: “Ấm áp, không phải ma!”
Tần Diệc nói: “Vậy vào trước rồi nói chuyện.”
Cô có chút tò mò, làm sao một người có thể sống sót khi trở nên như thế này? Và anh ta vẫn có thể thờ ơ bình thản như vậy?
Doãn Trạch lên tiếng và đi vào phòng.
Hồ Lai và Tần Diệc đều không nhúc nhích, hai người đứng một trái một phải ở cửa, nhìn anh ta đi vào.
Đèn pin trong tay Hồ Lai không ngừng theo người đàn ông di chuyển, khi Doãn Trạch đi ngang qua hai người bước về phía trước, ánh sáng của đèn pin chiếu vào lưng anh ta.
Hình ảnh phản chiếu lấp lánh xuất hiện trước mắt hai người mà không hề báo trước!
Gần như cùng lúc đó, Tần Diệc khϊếp sợ mà che miệng lại ――
Trên lưng Doãn Trạch, có rất nhiều vảy cá to bằng ngón tay cái!
Vảy cá, chính là vảy cá!
Rải rác ở khắp mọi vị trí phía sau lưng anh ta, đều là vùng lớn bằng bàn tay, cũng không có liền thành một tảng lớn, không nối thành một mảng rộng lớn, cho nên ngoại trừ vảy cá, máu thịt vẫn còn lộ rõ.
Dưới ánh đèn pin, vảy cá phản chiếu ánh sáng rực rỡ khi sáng khi tối theo di chuyển của Doãn Trạch.
Tần Diệc khϊếp sợ đến nói không thành lời, Hồ Lai cũng ngây ra như phỗng.
Mãi đến khi Doãn Trạch đi đến ghế sô pha, anh mới dừng lại, quay người nói với hai người: “Tôi đi tìm vải lót đệm rồi mới ngồi xuống.”
Tần Diệc ngơ ngác mà gật đầu, chỉ vào phòng ngủ bên trái.
Doãn Trạch liền đi đến đó.
Anh ta vừa vào phòng ngủ, Hồ Lai liền hạ giọng hỏi: “Con mẹ nó đây là cái quỷ gì?”
Tần Diệc lắc đầu, làm sao cô biết được?
Có lẽ, là bị nhiễm bệnh và đột biến giống như những con cá đó?
Nhưng…… Thế nhưng từ con người bắt đầu biến thành cá sao?
Hai người há hốc mồm đứng đó ngơ ngác, cho đến khi Doãn Trạch mang theo hai bộ quần áo đi ra, bọn họ vẫn đứng ở chỗ đó.
Doãn Trạch sửng sốt, hỏi: “Sao hai người vẫn đứng đây?”
Hồ Lai nhịn không được, hỏi thẳng: “Trên lưng anh mọc lên thứ gì vậy??”
“Cái gì?” Doãn Trạch ngây người một chút, sau đó đưa tay sờ lưng, vừa nói: “Sao vậy, bị dính bẩn ở đâu à ……”
Lời còn chưa dứt, ngón tay của anh ta đã chạm vào lớp vảy cứng đó.
Tần Diệc và Hồ Lai nhìn sắc mặt của anh ta nhanh chóng chuyển từ nghi hoặc sang kh·iếp sợ.
Ngay cả anh ấy cũng không biết? Không có cảm giác sao?
“Đây, đây là thứ gì?!” Doãn Trạch hoảng sợ hét lên: “Trên người tôi làm sao lại có những thứ này!”
Vừa hét lên, anh ta vừa cố gắng nhổ một chiếc vảy, ngay khi chiếc vảy bị kéo ra, anh ta hét thảm thiết “A” một tiếng , đường như là đau đến chịu không nổi.
Toàn thân không có nhiều da thịt nguyên vẹn, nhưng anh ta không cảm thấy đau đớn, nhưng bây giờ, chỉ cần nhổ một chiếc vảy lên, đã đau đến mức gần như đứng không vững!
Doãn Trạch hoảng sợ, thân thể bắt đầu run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm vào chiếc vảy đẫm máu trong tay mình.
Tần Diệc tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới kiểm tra lưng anh ta, chỉ thấy nơi nhổ vảy ra máu thịt đều bị bong lên. Rõ ràng là vảy đã mọc trên da anh ta.
“Tôi sắp chết à? Tôi sắp chết à?!” Doãn Trạch kêu to, quay người nắm lấy cổ tay Tần Diệc, vô cùng hoảng loạn nói: “Tôi thoát ra khỏi bụng cá, tôi đã sống sót sau tình huống nguy hiểm như vậy, tôi không thể chết, không thể nào!”
Tần Diệc không đẩy anh ta ra, rũ mắt xuống nhìn vết máu dính trên cổ tay mình, trầm giọng nói: “Anh đừng có gấp, bình tĩnh một chút, nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”