Tận Thế Luân Hồi

Chương 21: Màn chơi thứ Nhất

Chương 21: Người đàn ông đẫm máu

Người đàn ông dừng lại, thở ra một hơi nặng nề, giọng có vẻ thoải mái hơn một chút: "Vậy là các người cũng vậy?"

Hồ Lai hơi kinh ngạc mở miệng, một lúc sau mới nói: "Điều này là không thể nào, không phải chúng ta đều bị đưa đến cùng một phòng sao? Làm sao còn có thể có người khác?"

“Còn có những người khác sao?” Người nọ nghi ngờ hỏi.

Tần Diệc không trả lời, hỏi ngược lại: “Bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết đi.”

Người nọ lên tiếng, nói: “Cách đây không lâu, vùng chúng tôi xảy ra một đợt hạn hán. Nhiều người chết vì khát và nắng nóng. Tôi đã cùng gia đình đi tìm nguồn nước cho đến khi đến bờ sông Hoàng Hà. , Một giọng nữ xuất hiện và nói rằng tôi đã vượt qua đăng ký và có thể chọn tham gia trò chơi này, sau đó... tôi nhận được nhiệm vụ mới và đến đây.”

Tần Diệc và Hồ Lai liếc nhìn nhau, tiếp tục hỏi: “Anh đến đây từ khi nào? Những người khác đến cùng anh đâu?”

“Đã khoảng năm sáu ngày rồi, ở đây tôi không nhớ rõ thời gian lắm, nơi tôi xuất hiện là trên sân thượng, chỉ có một mình tôi. Nhưng ngày thứ hai đến đây, tôi đã gặp một người đàn ông. Ban đầu, tôi nghĩ những gì đã trải qua của mọi người đều giống nhau, nhưng tôi không ngờ rằng thảm họa tận thế mà anh ấy đề cập lại hoàn toàn khác với những gì tôi đã gặp ―― các cô thì sao?”

Khoảng năm sáu ngày? Vậy không phải là cùng ngày với Tần Diệc và những người khác sao? Họ đến cùng ngày nhưng được đưa tới nhiều nơi khác nhau?

“Chúng tôi và anh trải qua cũng không giống nhau.” Tần Diệc trả lời một câu đơn giản, lại hỏi: “Người đàn ông anh gặp ở đâu?”

“Hừ, người đàn ông đó, nếu tôi gặp lại, nhất định sẽ gϊếŧ hắn! Các cô cũng nên cẩn thận, người đàn ông đó tuy gầy gò, nhưng lại rất tàn nhẫn!”

Hồ Lai kinh ngạc trợn mắt, thấp giọng hỏi Tần Diệc: “Có phải chính là người bị Trần Sơn gϊếŧ chết không?”

Tần Diệc nói: “Có thể.”

Nói xong lòng cô hơi chùng xuống.

Nếu thực sự là người đó thì người đó cũng là người chơi chứ không phải NPC như Trần Sơn nói. Nói cách khác, Trần Sơn gi·ết chết, là người thật!

Ngoài cửa, người đàn ông tiếp tục nói: “Lúc đó tôi và hắn ta quyết định cùng nhau hành động. Chúng tôi gặp phải hai con quái vật cá trong tòa nhà đó, tôi chịu trách nhiệm giải quyết chúng! Tất cả đồ ăn chúng tôi tìm được đều được góp lại và cùng nhau ăn. Không ngờ rằng, hắn thực sự lại cố gϊếŧ chết tôi vào lúc nửa đêm khi tôi đang ngủ!”

“May mắn là tôi tỉnh lại kịp thời, hắn chỉ đâm vào bụng tôi, nội tạng không bị tổn thương. Nhưng sau khi tôi bị thương, tôi nhất định không thể đánh bại hắn nên tôi phải chạy trốn. Lúc ấy đang ở trên sáu, tôi liền từ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, rồi rơi vào trong nước, sau đó tôi cũng không biết hắn ta đi đâu.”

Tuy nói là tầng sáu, nhưng ba bốn tầng phía dưới đều ngập trong nước. Nhảy vào sẽ không sao cả, nhưng, đây không phải là nước bình thường, trong nước này có quái vật cá!

Hồ Lai liền hỏi: “Vậy sau khi anh vừa bị thương lại rơi vào trong nước, chẳng lẽ không gặp những quái vật kia sao, mà còn có thể sống đến bây giờ?”

Người nọ thở dài, cười khổ nói: “Nếu như anh nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ, anh sẽ không hỏi vấn đề này.”

Hồ Lai nhìn về phía Tần Diệc, Tần Diệc siết chặt đao nhọn đi tới cửa, đứng dựa vào tường, cẩn thận nhìn qua khe hở trên cửa.

Ánh sáng mờ ảo không đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt người ngoài cửa nhưng lại cho cô thấy ngoài cửa chỉ có anh ta.

Cô quay sang Hồ Lai gật đầu, Hồ Lai đi tới, đẩy bàn cà phê về phía sau.

Tần Diệc nắm lấy tay nắm cửa, đứng ở sau cửa, từ từ mở cửa.

Hồ Lai đã cầm chiếc đèn pin sắp hết pin, chĩa về phía cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông đẫm máu.