Chương 20: Vẫn còn người chơi khác
Hồ Lai cẩn thận bật đèn pin lên, nghiêng người về phía Tần Diệc, thấp giọng hỏi: “Không phải bọn họ chứ?”
Bọn họ đương nhiên là chỉ Văn Trọng, Trọng Minh và những người khác.
“Không phải.” Tần Diệc vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa phòng, lắc đầu.
Hồ Lai thấp giọng hỏi: “Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Tần Diệc chỉ chỉ vào con dao chặt xương trên mặt đất: “Trước tiên cầm lấy, đợi theo dõi tình huống xem thế nào.”
Hồ Lai cẩn thận nhặt con dao lên, Tần Diệc cũng cầm con dao sắc bén nắm ở trong tay.
Ngoài cửa phòng, sau khi người đàn ông đập mạnh mấy cái, chiếc bàn dùng để chặn cửa hơi dịch chuyển, tạo ra một khe hở ở cửa.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa im bặt, bên ngoài yên tĩnh đến mức dường như chưa từng có ai xuất hiện.
Hồ Lai lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định nói với Tần Diệc, vừa mở miệng, Tần Diệc liền nhanh chóng bịt miệng anh ta lại.
“Đừng lên tiếng.” Cô hạ giọng cực thấp.
Lúc nãy, tiếng bước chân là từ bên ngoài truyền đến đầu tiên, sau đó mới là giọng nói của người đàn ông đó, nói cách khác, dù có cách nhau một cánh cửa nhưng nếu người đó di chuyển xung quanh cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng vừa rồi ngoài cửa đột nhiên trở nên yên tĩnh, lại không có tiếng bước chân người đàn ông đi xa.
Như vậy, có phải người kia vẫn còn đứng ở cửa và đang lắng nghe tình huống bên trong hay không?
Dù sao sau khi đẩy cửa ra một khe hở, hắn nhất định sẽ phát hiện ra phía sau cánh cửa đang bị thứ gì đó chặn lại. Nếu suy nghĩ kỹ hơn, có thể sẽ đoán được rằng có người trong căn phòng này.
Lúc này, người trong phòng và ngoài cửa đều đang yên lặng chờ đợi.
Bầu trời bên ngoài sáng hơn một chút, mặc dù vẫn còn mây đen và mưa to không ngừng, nhưng không biết có phải là do ảo giác hay không mà trông có vẻ như sáng hơn ngày hôm qua một chút.
Trong phòng khách đã có thể nhìn thấy ánh sáng, Tần Diệc và Hồ Lai cẩn thận đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm vũ khí, nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng.
Tần Diệc đi ở phía trước, không không hề gây ra tiếng động nào đến gần bàn cà phê trước cửa.
Nhưng phía sau cô đột nhiên vang lên một tiếng "bốp".
Tần Diệc sửng sốt, quay đầu nhìn lại liền thấy Hồ Lai xấu hổ gãi đầu nói: "Tôi không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống."
“……”
Tiếp tục che giấu cũng không có ý nghĩa gì, Tần Diệc ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài cửa vọng vào.
“Bên trong có người phải không? Đừng lo lắng, tôi chỉ có một mình! Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Giọng nói của anh ta nghe rất rõ ràng, lại có chút yếu ớt.
Hồ Lai không nói gì, quay đầu nhìn Tần Diệc, hiển nhiên đang đợi cô đưa ra quyết định.
Tần Diệc suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói với bên ngoài: “Anh là ai, vì sao bây giờ còn ở đây?”
Theo lời người đàn ông gầy gò nói trước đó, cư dân của tòa nhà này là những người đầu tiên được giải cứu, người này hẳn không phải là cư dân ở đây.
Không biết có phải vì nghe thấy giọng nói của phụ nữ hay không, người đàn ông dường như sửng sốt một lát, sau đó nói: “Tôi tên là Doãn Trạch, về phần tại sao lại tới đây…… Tôi muốn hỏi cô một câu hỏi trước nhé.”
Hồ Lai cau mày, nói: “Làm gì dài dòng như đàn bà vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng, có thắc mắc cứ trực tiếp hỏi!”
Người bên ngoài “A” một tiếng, vội vàng nói: “Tôi muốn hỏi các người, có biết một trò chơi tên là 《 tận thế luân hồi 》 không?”
"Làm sao anh biết cái này?" Tần Diệc kinh hãi, buột miệng nói ra.