Ánh hào quang từ ngàn toà sen bảo đài rọi xuống từng bậc điện ngọc, in bóng Thiên Đế đang bước vội xuống, tà áo bào vàng kim phảng phất thần lực hùng hậu, khí thế như mây cuộn sấm rền. Tay Ngài đỡ lấy Đế Hậu đang hành lễ, giọng trầm nhưng dịu, mang theo nét cảm khái khó giấu:
- Các khanh, bình thân cả đi.
Dứt lời, Thiên Đế phất tay, thần lực xoay chuyển trong hư không vẽ nên tầng tầng kết giới, lại thêm mấy lớp ảo cảnh đan xen vào nhau như một tấm lưới trời chầm chậm giăng xuống, phong toả toàn bộ Ngọc Hư Cung. Pháp lực tiêu hao cực độ khiến thần thể Ngài cũng theo đó mà tiêu tán không ít. Ánh sáng thần hồn tản mát thành vô số hạt kim sa bay lượn khắp không trung.
Đế Hậu vội vàng bước tới, tay khẽ đỡ lấy cánh tay Ngài, ánh mắt ánh lên vẻ lo âu khôn tả:
- Thiên Đế, Ngài không sao chứ?
Cả đại điện rơi vào trầm mặc, đến cả tiếng thở cũng như đông cứng giữa không gian linh thiêng. Ánh đèn ngọc ấm áp hắt lên khuôn diện chư thần, phơi bày những nét bất an không thể che giấu. Thiên Đế khẽ nâng tay, trấn an chư thần. Đợi đến khi an vị trên thiên ỷ, Ngài mới khép hờ đôi mắt, đưa tay day nhẹ thái dương. Một lát sau, Thiên Đế chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt Ngài là cả thiên cơ xoay chuyển. Ngài cất lời, giọng nói ẩn chứa vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đầy uy nghi:
- Không phải bổn tôn không tin tưởng các khanh. Chỉ là, vừa mới đây, một vị Phật từ Tây Phương Cực Lạc đã truyền mật âm đến, bảo bổn tôn phải cẩn trọng.
Ngài ngừng một nhịp, giọng trầm hơn khi nhắc lại chuyện xưa:
- Hàng vạn năm trước, thuở thượng cổ hỗn mang, từng có một vị Cổ thần, do chấp niệm quá sâu mà đoạ vào ma đạo, điều khiển ma tộc gieo rắc tai ương khắp nhân gian, biến nhân gian thành địa ngục A Tỳ, sinh linh đồ thán. Cuối cùng, chư vị Thượng Cổ thần ra mặt, hợp lực trấn áp, giam cầm hắn nơi đáy Huyền Hải. Kẻ đó, Thiên giới gọi là "Tà thần".
Ánh mắt Thiên Đế trở nên lạnh lẽo, từng lời như tiếng chuông cảnh tỉnh:
- Nay Tà thần thức giấc phá vỡ phong ấn, hắn ngấm ngầm sai khiến chúng ma trộm cắp bảo vật. Chứ các khanh nghĩ, chỉ với sức lực của tên ma vương đó há có thể làm chuyện tày trời này sao?
Trầm tư một lúc, Thiên Đế lại nói tiếp:
- Do mới phá vỡ phong ấn, Tà thần vẫn chưa khôi phục toàn bộ thần lực. Hắn không thể trực tiếp ra tay, chỉ có thể sai khiến những ma vật cùng phàm nhân thay hắn đánh cắp bảo vật.
Ngài khẽ nhíu mày, tựa như đang nhìn thấy dòng thời gian đảo nghịch:
- Khi bị phát hiện và truy đuổi, bọn chúng vội vã đào tẩu xuống nhân gian và làm thất lạc những bảo vật đó. Giờ đây, bảo vật chia năm xẻ bảy, rơi rớt khắp nơi. Nếu chỉ dựa vào sức người, khó mà tìm lại được nguyên vẹn.
- Vậy còn Phật Thích Ca thì sao?
Đế Hậu khẽ nhíu mày, cất tiếng hỏi:
Chẳng phải Ngài ấy là người quản cõi Ta Bà hay sao?
Thiên Đế lắc đầu, thần sắc u uẩn. Ánh mắt vốn uy nghi bỗng trầm xuống, mang theo một nỗi bất an không tên:
- Ngài ấy...lợi dụng lúc tàng thức Ngài ấy ngủ vùi...khụ...khụ...
Thiên Đế ho khan vài tiếng, thần sắc thoáng tái nhợt, lời nói trở nên đứt quãng:
- Ta cũng không rõ, có điều… chuyện này liên quan tới an nguy của cả Tam giới, ta không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra...
Âm cuối vừa dứt, giọng Ngài đã không còn vang vọng như trước, mà trở nên khàn đυ.c, run rẩy, như mang theo gió cũ ngàn năm. Trong khoảnh khắc, khí thế ngút trời của Thiên Đế như tan biến, thay vào đó là dáng vẻ cô đơn, mỏi mệt của một bậc quân chủ đã chống đỡ thiên mệnh quá lâu.
- Tà thần thức giấc, phá vỡ phong ấn...ba bảo vật thiêng liêng đặt giữa ranh giới trời đất vốn là bảo vật mà Phật Tổ để lại để bảo hộ Tam giới. Mỗi vật đều ẩn chứa uy năng vô biên...ai trong chúng ta đều biết đó là thứ không thể động vào.
Ngài dừng lại một thoáng, ánh mắt trở nên u tối:
- Vậy mà giờ đây, cả ba đều đã chia năm xẻ bảy, thất tán khắp nơi. Nếu chẳng may rơi vào tay kẻ lòng mang tà niệm… e rằng sẽ dẫn tới đại hoạ khôn lường…
Đế Hậu lặng lẽ thở dài, tiếng thở nhẹ đến mức gần như tan vào hư không, chẳng thể nên lời.
Thiên Đế nắm tay bà vỗ nhẹ, ông cất giọng đều đều than thở:
- Các khanh là những người mà bổn tôn vô cùng tin tưởng. Cuộc đàm thoại hôm nay sẽ là lần cuối chúng ta thảo luận về vấn đề này, cẩn thận tai vách mạch rừng.Bổn tôn hiện không đủ thần lực để tiêu hao thêm một lần nữa...
Thiên Đế từ từ đứng dậy, thần sắc trang nghiêm. Ánh mắt Ngài lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi hư vô dường như đang vang vọng tiếng chuông cổ xưa. Giọng nói trầm thấp vang lên, như tiếng suối chảy qua ngàn năm tịch lặng:
- Hơn hai ngàn năm về trước, khi Đức Phật nhập Niết Bàn, Ngài đã dùng pháp lực vô biên của mình để tạo nên hai bảo vật vô giá - Ưu Đàm hoa và đèn Lưu Ly. Kết hợp cùng viên xá lợi pháp thân của Ngài, ba bảo vật này tạo thành bộ ba pháp khí huyền bí với sức mạnh khôn lường, được đặt ở ranh giới giữa các giới.
- Ưu Đàm hoa, linh vật chỉ nở ba ngàn năm một lần, được đặt giữa ranh giới Thiên - Ma, trong lòng bàn tay của tượng Phật Tổ có ba ngàn cánh tay. Tượng này giăng ra muôn vàn lớp ảo cảnh, chỉ có một cánh tay là thật, giúp thanh tẩy ám khí, ma chướng, tuyệt trừ tà niệm lan vào Nhân giới.
- Đèn Lưu Ly với ngọn lửa bất diệt soi sáng u minh, dẫn lối cho những vong hồn lang thang đi về địa ngục. Bảo vật này an vị tại Điện Quán Âm Dương, nằm giữa ranh giới Nhân - Ma.
- Cuối cùng là viên xá lợi Phật, được đặt trong Tàng Thức Thành, nằm giữa ranh giới Thiên - Nhân. Bảo vật này giúp những người tu hành có thể vượt qua rào cản của tàng thức, phá vỡ giới hạn của bản ngã, đạt được trí tuệ Bát Nhã.
Ngài khẽ thở dài, lời nói trở nên trĩu nặng:
— Ba bảo vật, ba cột trụ giữ cân bằng Tam giới. Một khi bị thất lạc hay rơi vào tay kẻ ác, luân hồi sẽ rối loạn, tà khí xâm nhập, nhân gian và địa ngục… sẽ chẳng còn đường phân định.
Thiên Đế phất tay áo đầy khí phách, giọng Ngài vang lên như sấm sét giữa trời quang:
- Kẻ lấy đi ba bảo vật này hẳn có mưu đồ không nhỏ, chắc chắn muốn dấy lên một trận gió tanh mưa máu cho cả Tam giới, khuấy động càn khôn.
Ánh mắt Ngài quét qua đại điện, sau đó trầm giọng gọi:
Đông Nhạc!