Đông Nhạc Đế Quân bước ra khỏi hàng, tay chắp trước ngực, cúi đầu hành lễ:
- Bẩm Thiên Đế, có thần!
Thiên Đế nhìn ông, ánh mắt đầy nghiêm nghị:
- Khanh là người giữ trọng trách quản lý công tội ở nhân gian. vậy hẳn không thể không biết đến vụ thảm sát toàn bộ Tiên Linh tộc hàng ngàn năm trước chứ?
Đông Nhạc Đế Quân thoáng biến sắc, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
- Bẩm Thiên Đế, tất cả chúng thần đều rõ ràng về sự việc đó. Nhưng… thần chưa rõ, việc ấy có liên quan gì đến việc bảo vật bị thất lạc lần này?
Thiên Đế trầm mặc trong giây lát, ánh mắt như xuyên thấu qua muôn ngàn tầng mây trời, nhìn về những ký ức đã bị thời gian phủ bụi. Một lúc lâu sau, Ngài mới cất giọng:
- Liễu Âm, đứa bé này mệnh khổ, gánh trên vai một ngàn ba trăm ba mươi ba mạng người trong tộc, lại có thể không than một tiếng. Còn Thần Trí…vì nỗi oán hận quá sâu, cuối cùng đoạ ma, bị phong ấn suốt mấy ngàn năm...đã đến lúc mọi việc cần được làm sáng tỏ rồi.
Đông Nhạc Đế Quân cau mày, bước lên một bước, cung kính hỏi:
- Ý của Ngài là?
Thiên Đế khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán của bậc quân chủ gánh vác Tam giới:
- Bổn tôn sẽ đích thân soạn chiếu thư, khanh lập tức truyền đến Ma giới, trao tận tay Ma vương.
Đế Hậu nhẹ nhàng cất lời, giọng trầm thấp nhưng không giấu được lo âu:
- Vậy… còn chuyện của Liễu Âm và Thần Trí, Người định xử trí ra sao?
Thiên Đế khẽ nhắm mắt, như đang lắng nghe sự chuyển động hỗn loạn của càn khôn. Một lúc sau, Ngài mới mở mắt, ánh nhìn nặng trĩu:
- Gần đây, ranh giới Nhân - Ma ngày một hỗn loạn. Nguồn gốc của sự rối ren này, phần lớn là do Tà thần đã thức giấc, hắn ngấm ngầm khơi động chúng ma gieo rắc hỗn loạn khắp nhân gian. Phần còn lại là do vô số oán quỷ bị kẹt lại giữa hai giới, tích tụ oán khí hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm không thể siêu thoát. Chấp niệm quá sâu đã hình thành những "thế giới của quỷ".
Ngài thở dài, giọng đầy tiếc nuối:
- Những linh hồn ấy đã gởi lời thỉnh cầu, khẩn thiết xin bổn tôn giúp họ giải thoát. Nhưng tiếc rằng, bổn tôn hiện gánh vác quá nhiều trọng trách, không thể dành thời gian cho việc này. Nhưng…
Bỗng, nơi khóe môi Thiên Đế khẽ hé một nụ cười — không quá rõ ràng, nhưng lại ẩn chứa một thứ khí thế khiến người đối diện cảm thấy đó là nụ cười của một người đã nhìn thấy toàn cục, nắm trọn thiên cơ trong lòng bàn tay. Trong ánh mắt Ngài, lóe lên tia sáng như lưỡi kiếm giấu trong vỏ — tĩnh lặng mà sắc bén, đắc ý mà sâu xa.
Ngài chậm rãi phất tay áo, giọng nói mang theo vẻ ung dung của người cai quản Tam giới đang điều binh khiển tướng giữa ván cờ trời đất:
— Bổn tôn… có thể mượn cơ hội này, “nhất tiễn song điêu”.
Lời vừa dứt, một làn thần khí mơ hồ dâng lên từ thân thể Thiên Đế, như long vân tụ hội, trời đất nhuốm một tầng linh quang khó lường. Trong ánh sáng ấy, ẩn giấu một kế hoạch vừa âm thầm vừa đại nghĩa — vừa trừ họa, vừa lập cục.
Không đợi chúng chư Thiên thắc mắc, Thiên Đế khẽ cau mày, giọng nói vang lên như tiếng chuông ngân trong không gian tĩnh lặng, mỗi lời đều mang theo trọng lượng của thiên mệnh:
Đông Nhạc! Ta muốn khanh lập tức đến gặp Thần Trí.
Ánh mắt Ngài trở nên sâu thẳm, như soi thấu những tầng oán khí dày đặc phía sau màn sương luân hồi:
- Hãy bảo hắn kết nối với "thế giới của quỷ", tiến hành một cuộc khảo sát tinh thần lực ở nhân gian. Tìm ra những đệ tử nhà Phật đang ẩn tu, cùng những "người có duyên", để họ thay mặt Thiên giới, giúp chúng ta giải trừ những “thế giới của quỷ”.
- Sau khi đã xác định được người phù hợp, ta sẽ tự tay soạn "Thiên Thư lệnh" để họ giúp tìm kiếm ba bảo vật - xem như trao cho họ một phần thiên mệnh, và Thiên giới chúng ta cũng không nhúng tay vào sự việc lần này. Còn về Thần Trí, hãy truyền lời của Bổn tôn đến hắn - Bổn tôn sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng, điều mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn mong cầu.
Đông Nhạc Đế Quân chắp tay, trầm giọng hỏi:
- Hắn… hiện vẫn bị Liễu Âm phong ấn dưới Nhân giới, đúng không, Thiên Đế?
Thiên Đế khẽ gật đầu, thần sắc không dao động:
- Hắn biết phải làm thế nào, ngươi có thể yên tâm.
Đế Hậu nghe vậy, đôi mày liễu khẽ chau lại, trong mắt thoáng hiện một tia bất an. Bà bước lên một bước, giọng nhẹ mà sâu, tựa hồ như đang cố nén nỗi lo lắng đang trào dâng trong lòng:
- Nhưng… như vậy có thực sự ổn không? Nghe ý Ngài thì chắc chắn sẽ để Liễu Âm nhập cuộc ván cờ này. Nhưng hai người bọn họ... mối huyết hải thâm thù còn chưa làm rõ…Ngài không lo lắng Thần Trí, vì mối năm xưa mà tìm cách ám hại nàng ấy khi nàng không nhớ gì sao?
Câu hỏi như một cơn gió lạnh phả qua tòa điện nguy nga, khiến không khí đang lặng im như lắng xuống thêm vài phần. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả chư thần đều dõi mắt về phía Thiên Đế, chờ đợi một lời đáp mang thiên cơ định số.
Thiên Đế khẽ nhắm mắt, cất giọng đầy ưu tư:
- Tiên Linh tộc...âu cũng là số mệnh sắp đặt. Nàng không cần quá lo lắng.
Ngài quay sang Đế Hậu, ánh nhìn thăm thẳm như có thể soi thấu lòng bà:
- Vấn đề trọng yếu là - Thần Trí bây giờ không còn là người của Thiên giới, nếu hắn đứng ra, thì chúng ta không cần lo sẽ vi phạm khế ước. Và ai trong chúng ma đều không nghĩ chúng ta lại dám đặt cược vận mệnh của cả Tam giới vào tay hai người đang là kẻ thù không đội trời chung. Nàng hiểu ý của ta chứ?
Lời chưa dứt, một luồng khí lạnh quét ngang đại điện, rồi nhanh chóng nhường chỗ cho tiếng hô đồng thanh như sấm dậy:
— Thiên Đế thánh minh! Thiên Đế thánh minh!
Âm thanh vang vọng khắp Cửu Trùng Thiên, như thần linh cúi đầu trước kẻ thao túng thiên cục — một nước cờ hung hiểm nhưng tuyệt diệu, chỉ có thể xuất phát từ người đứng đầu Tam giới.
Thiên Đế khẽ nhắm mắt, cất giọng đầy ưu tư:
- Tiên Linh tộc...âu cũng là số mệnh sắp đặt.
Ngài quay sang Đế Hậu, ánh nhìn thăm thẳm như có thể soi thấu lòng bà:
Nàng không cần quá lo lắng. Vấn đề trọng yếu là: Thần Trí hiện không còn là người của Thiên giới nữa, Liễu Âm cũng vậy. Nếu hai người họ đứng ra, thì cũng xem như không phạm quy tắc của khế ước Thiên- Ma. Và sẽ không ai trong chúng ma nghi ngờ chúng ta. Ai trong bọn chúng sẽ ngờ rằng, chúng ta lại dám đặt cược vận mệnh của cả Tam giới vào tay hai người đang là kẻ thù không đội trời chung. Nàng hiểu ý của ta chứ?
Lời chưa dứt, một luồng khí lạnh quét ngang đại điện, rồi nhanh chóng nhường chỗ cho tiếng hô đồng thanh như sấm dậy:
— Thiên Đế thánh minh! Thiên Đế thánh minh!
Âm thanh vang vọng khắp Cửu Trùng Thiên, như thần linh cúi đầu trước kẻ thao túng thiên cục — một nước cờ hiểm nhưng tuyệt diệu, chỉ có thể xuất phát từ người đứng đầu Tam giới.