Sinh Mệnh Vĩnh Hằng

Phần 1: Bảo vật nhà Phật - Chương 4: Thần Trí

Nhân gian...

Đông Nhạc Đế Quân vượt qua tầng tầng lớp lớp kết giới bên trong sơn động. Ông đứng bên hồ nước nhìn người đàn ông bị xích sắt trói chặt, hai mắt nhắm nghiền, phong thái đĩnh đạc ngồi xếp bằng trên tảng đá nhỏ nhô lên giữa lòng hồ. Trải qua mấy ngàn năm bãi bể nương dâu, nhưng dường như thời gian cũng chẳng thể nào hằn lại chút dấu vết phong trần trên gương mặt hắn.

Cảm thán chuyện cũ một lúc lâu, Đông Nhạc Đế Quân khẽ gọi:

- Thần Trí?

Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi, mày kiếm nhíu lại, khẽ khàng mở cặp mắt xanh trong vắt như nước hồ thu, là đặc điểm nhận biết của bộ tộc Tiên Linh.

Hắn trầm ngâm nhìn Đông Nhạc Đế Quân. Sau đó cất giọng khàn khàn nhưng không kém phần thanh nhã:

- Đông Nhạc Đế Quân đấy à?

Đông Nhạc Đế Quân không khỏi giật mình, giọng nói trở nên vừa thương cảm vừa buồn cười:

- Vẫn còn tinh tường quá nhỉ?

Người đàn ông lười biếng ngã người ra sau tựa vào mấy sợi xích sắt. Tiếng xích va vào nhau tạo thành tiếng động chói tai lại là thứ thanh âm duy nhất bầu bạn với hắn trong suốt mấy ngàn năm cô độc.

Hắn cười mỉa tự giễu:

- Vậy theo ông, ta nên ngu đi à?

- Ôi, ta nào dám nói thế! Chỉ là có việc cần nhờ đến, nên muốn thử xem cậu còn tỉnh táo không ấy mà.

Đông Nhạc Đế Quân cười tủm tỉm, Thần Trí là một trong số ít thần tiên có bản lĩnh mà ông nể trọng, đáng tiếc...

Thần Trí không khỏi ngạc nhiên, một thần tiên đoạ ma như hắn, cũng có lúc được việc cơ đấy:

- Ồ! Ta bị phong ấn mấy ngàn năm không thấy ai hỏi thăm lấy một câu, nay lại có việc muốn nhờ? Sao, Thiên giới bây giờ ai nấy đều vô dụng thế cơ à?

Đông Nhạc Đế Quân khẽ chau mày, nhìn thẳng vào mắt Thần Trí nói một cách nghiêm túc:

- Chuyện này liên quan đến an nguy cả Tam giới. Có rất nhiều "Người " chủ mưu đứng đằng sau. Chỉ có cậu đang là quỷ hồn bị Liễu Âm phong ấn đứng ra làm người khác mới không sinh nghi. Thiên đế muốn ta nhắn với cậu rằng, chỉ cần cậu làm xong việc này, ông ấy sẽ giúp cậu làm rõ ân oán năm xưa. Trả lại công đạo cho Tiên Linh tộc. Ý cậu thế nào?

Thần Trí nắm lấy mấy sợi xích sắt ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm nghị khác hẳn dáng vẻ lười biếng lúc nãy. Vấn đề Tiên Linh tộc, nỗi oán hận chất chứa trong lòng chính là tâm ma của hắn. Đôi mắt xanh biếc như nước hồ thu ấy giờ đây hằn lên những sợi tơ đỏ như máu, lạnh lùng và tăm tối. Khoé miệng Thần Trí khẽ cong lên, vẻ mặt tràn đầy sự điên cuồng và khát máu. Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:

- Liễu Âm.

Đông Nhạc đế quân giật mình. Không ngờ qua mấy ngàn năm, nỗi hận diệt tộc khiến hắn đoạ ma chưa bao giờ thuyên giảm mà chỉ ngày một tăng lên.

Ông khẽ thở dài:

- Thần Trí à, mấy ngàn năm nay cậu vẫn chưa thấu tỏ sao? Với tính cách Liễu Âm, tôi không nghĩ cô ấy có thể làm ra việc như thế được. Một ngàn một trăm ba mươi ba mạng người. Đừng nói là người trong tộc, kể cả người lạ, cậu nghĩ cô ấy có thể nhẫn tâm sao?

Những lời của Đông Nhạc Đế Quân tựa như ai đó đang cầm dao, đâm thủng, xé toạc vết thương trong lòng Thần Trí. Khiến hắn gầm lên chẳng khác nào dã thú bị dồn vào đường cùng, điên cuồng gào thét:

- Tận mắt ta đã nhìn thấy, ông còn có thể bênh vực cô ta được cơ à?

Đông Nhạc Đế Quân lắc đầu, ông đưa mắt nhìn xa xăm:

- Có những việc nghe như thế, thấy như thế nhưng không hẳn là như thế. Việc này ta cũng không rõ lắm. Chỉ cần cậu làm theo những lời Thiên Đế nói, Ngài ấy hứa sẽ giúp cậu làm sáng tỏ mọi việc. Cậu đừng để tâm ma điều khiển mình nữa.

Thần Trí nhắm chặt hai mắt, giằng xuống tâm ma đang trỗi dậy. Cố gắng xua đuổi tiếng ai đó thì thầm bên tai, muốn hắn hủy diệt mọi thứ, san bằng tất cả.

Hắn thống khổ bịt tai mình hét lớn:

- Cút! Cút đi! Đừng làm phiền ta.

Đông Nhạc Đế Quân nhìn Thần Trí với ánh mắt đầy thương xót. Đường đường là một chiến thần tâm cao khí ngạo lại bị tâm ma dày vò khổ sở mấy ngàn năm. Âu cũng là số mệnh. Ông lấy ra từ trong chiếc rương hoa sen pháp bảo "chuông Thiên Âm", nhẹ nhàng rung lên giúp Thần Trí cảnh tỉnh tinh thần.

Thời gian lướt nhanh tưởng chừng như vừa chớp mắt, thoáng cái đã qua mấy ngày. Đông Nhạc đế quân cũng không vội vã. Ông phất tay tạo ra bàn cờ vây, nhàn nhã ngồi tự đánh với chính mình, chờ đợi. Trong không gian tối om, chỉ có ánh đèn leo lét từ ngọn nến nhỏ hắt lên gương mặt đầy thống hận của Thần Trí và tiếng xích sắt chói tai vang vọng mãi không dứt.