Tại Ngọc Hư Cung - trung tâm tối cao của Thiên Đình - lúc này đang diễn ra một cuộc họp kín bậc Tối Đại Thượng Thiên, nhằm nghị bàn một biến cố khẩn thiết chấn động Tam giới. Không khí trong đại điện lạnh tựa băng cổ vạn năm, đến ánh hào quang từ ngàn toà sen bảo đài chiếu xuống cũng không xua tan nổi luồng khí u uẩn đang vần vũ giữa không trung.
Trên thiên ỷ uy nghi, Thiên Đế nổi trận lôi đình. Đôi mắt Ngài rực lửa, khí thế ngút trời. Một cánh tay vung lên, chiếu thư đến từ Ma vương của Ma giới bị hất văng xuống nền ngọc. Tấm lụa đen nhuốm đầy tà khí, hoạ hình đầu lâu dữ tợn, lăn lóc dưới chân thiên ỷ, kéo theo tiếng thở dài nén chặt của hàng trăm bá quan chư thần.
- Một lũ nghịch thiên phạm đạo, dám ngang nhiên mạo phạm thiên uy!
Ngữ khí Ngài lạnh buốt:
- Xem ra chúng đã quá xem thường thiên đình này rồi! Thật sự muốn ép bổn tôn phải ra tay!
Tiếng gầm thét của Thiên Đế tựa sấm động cửu thiên, vang vọng khiến cả đại điện không ngừng rung chuyển.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ổn, dày như tiếng chuông cổ, vang lên giữa đại điện:
- Thiên Đế!
Từ hàng tả, Tử Vi Đại Đế chậm rãi bước ra. Trên thân khoác long bào tử kim, tay cầm ngọc bản khắc thiên văn, dáng vẻ trầm tĩnh như thiên sơn bất động. Ông chắp tay thi lễ, ngẩng mặt tâu rằng:
- Chúng ta không được can thiệp quá sâu vào nhân quả dưới trần gian, đó là Thiên quy đã được định từ thuở khai thiên lập địa.
Giọng Thiên Đế đầy giận giữ:
- Thiên quy?
Ngài nheo mắt, nhìn thẳng vào vị thần tâm phúc, gằng từng tiếng:
- Ba bảo vật nhà Phật bị bị thất lạc, nay đã xuất hiện tại Nhân giới, chỉ cần một cái phất tay là có thể thu về, sao phải vẽ chuyện làm gì? Há chẳng phải vẽ rắn thêm chân hay sao?
Đông Nhạc Đế Quân râu tóc bạc phơ, dung nhan nghiêm cẩn cương trực. Ông khẽ nhíu cặp mắt phượng uy nghi, tiến lên một bước, cúi mình tấu trình:
- Bẩm Thiên Đế, nếu bây giờ chúng ta trực tiếp ra mặt. Ma tộc tất sẽ lộ diện. Một khi giao chiến, dù đánh đến trời long đất lở, đôi bên cũng chẳng dễ tổn hại. Thế nhưng... Nhân giới chắc chắn sẽ rơi vào cảnh khốn cùng, sinh linh đồ thán. Đến cùng, liệu có thể bảo toàn cả ba món bảo vật ấy không? Ai trong chúng ta đều không muốn có kết cục không hay xảy ra cả.
Thiên Đế chau mày, giọng trầm xuống, mang theo chút không vui:
- Vậy khanh muốn bổn tôn nhượng bộ?
Một thoáng tĩnh lặng trải dài. Đông Nhạc Đế Quân đáp lời, giọng chậm rãi mà vững vàng:
- không phải nhượng bộ, mà là mượn thời thế dẫn lối đại cục. Thần thỉnh cầu Thiên Đế phái người đi đàm phán với Ma Vương, hai bên cùng ký khế ước Thiên - Ma, đặt ra quy tắc. Sau đó, âm thầm điều động người của chúng ta đi tìm những đệ tử nhà Phật đang ẩn tu tại Nhân giới, phó thác việc tìm lại các bảo vật cho bọn họ.
Thiên Đế hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt:
- Khanh nghĩ bọn ma quỷ đó sẽ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc trong khế ước ư?
Bên cạnh Thiên Đế, Đế Hậu nhẹ nhàng cười khẽ:
- Chúng không tuân thủ quy tắc, vậy chúng ta cần phải sao? Chỉ cần thế gian an ổn, chúng ta ngại gì không bày binh bố trận, đấu trí với chúng một phen.
Thiên Đế khựng lại, ánh mắt chuyển từ phẫn nộ sang trầm ngâm:
- Ý của nàng là…?
Bỗng Thiên Đế cau mày, vẻ mặt thoáng trầm tư mà lạnh lẽo. Ông bắt đầu bước đi dọc theo bục cao, dáng người sừng sững như thiên sơn, từng bước nặng nề vang vọng khắp đại điện. Không gian trở nên ngột ngạt lạ thường, tiếng bước chân của Thiên Đế từng bước nặng tựa tiếng búa gõ vào lòng mỗi người ở đây...
Đế Hậu lặng lẽ dõi theo bóng dáng ấy - người đã cùng bà sánh bước qua biết bao đại kiếp, thống lĩnh tam giới trăm ngàn năm qua. Chỉ cần một cái nhíu mày của ông, là bà biết sự lớn chẳng thành... Trận chiến này không còn đơn thuần là một trận giao tranh giữa hai giới Thiên - Ma, mà còn là một ván cờ lớn, một nước đi sai lệch cũng đủ khiến thiên địa đảo điên, hồng trần nghiêng ngả. Thế cục này không phá, há chẳng phải ô danh hai chữ “Đế Hậu” bà đã mang lâu nay sao?
Đế Hậu khẽ thở dài, bước chậm rãi từng bước,thiên y phượng vũ lấp lánh cuộn sóng theo từng bước đi như dải ngân hà rơi xuống từng bậc điện. Đến giữa điện, bà chậm rãi quỳ xuống.
Cả đại điện chấn động.
Từng hàng thần tướng sững người. Chưa một ai thấy Đế Hậu - vị mẫu nghĩ Tam giới, thông tuệ mà kiêu hãnh kia phải quỳ bao giờ. Ai nấy đều lần lượt quỳ phục xuống nền ngọc.
- Thiên Đế!
Giọng bà vang lên tưạ chuông ngọc, êm ái mà đầy nội lực:
- Ngài là Thiên Đế của Tam giới. Là người che chở cho tất cả sinh linh trong ba cõi Thiên - Địa - Nhân.
Trên bậc cao, Thiên Đế không khỏi bất an:
- Nàng...nàng...này là...
Đế Hậu ngẩng đầu, dùng phong thái của bậc mẫu nghi Tam giới đưa mắt quét một lượt khắp chư thần trong đại điện, giọng điệu không cho phép chối từ:
- Hôm nay, tại Ngọc Hư Cung này, tất cả chúng thần ở đây đều biết rằng…dù Ngài có đưa ra bất kỳ quyết định gì, hay hy sinh ai thì tất cả đều vì đại cục. Lựa chọn của Ngài...chính là Thiên ý!
Bà dừng lại một nhịp, giọng sắc như đao:
- Lời ta nói, các vị thấy có đúng không?
Tất cả chư thần trong đại điện đồng thanh hô lớn:
- Đế Hậu anh minh! Đế Hậu anh minh!