Lâm Văn Tâm vui mừng trong lòng, cô nàng đưa đũa đi kẹp món ‘nhất định phải gọi hôm nay’ lên ăn.
Miếng thịt kho tàu có màu đỏ tươi, bên ngoài phủ đầy dầu đỏ. Khi cho thịt kho tàu vào miệng, một mùi thơm cay nồng lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, làm tăng cảm giác thèm ăn đến mức tối đa. Nhưng độ cay này không bằng độ cay của món ăn cô nàng đã từng thử ở Tứ Xuyên, thịt có nhiều hương vị và hơi cay, khiến người ta có thể ăn kèm ba bát cơm chỉ với một miếng.
Thịt mỡ trong món thịt kho tàu béo mà không ngấy, thịt nạc thì dai mà không cứng, lớp da dưới cùng cũng rất ngon, nhai càng lâu càng thơm, không hề có mùi hôi của thịt lợn.
Thật tuyệt vời, Lâm Văn Tâm cảm nhận rõ ràng từng miếng thịt béo ngậy hòa quyện với dầu đỏ trong miệng, ngon đến mức khiến người ta muốn đập bàn.
Cô nàng ăn kèm món này với một bát cơm đầy, sau đó mới chuyển sang món tôm xào lươn.
Món tôm xào lươn cũng rất ngon. Tôm thì dai, lươn bên ngoài giòn bên trong mềm. Thịt lươn là điểm nhấn của món này, với vị chua ngọt đặc trưng. Mặc dù món này nhìn chung giống như sườn xào chua ngọt, nhưng thịt lươn bên ngoài giòn hòa quyện hoàn hảo với nước sốt chua ngọt, còn bên trong cực kỳ mềm mại và ngọt tươi, đây là điểm khác biệt so với thịt lợn.
Hương vị chua ngọt đậm đà và vị mặn cay thơm nồng khiến Lâm Văn Tâm vốn đã đói meo ăn đến mức phải ợ hơi vài lần.
Sau khi ăn no nê, cô nàng ngây người dựa lưng vào ghế, ngắm hoa sen trong sân giếng. Món ăn của bà chủ Tôn thật sự có sức hấp dẫn. Cô nàng cảm thấy không muốn rời khỏi núi Thanh Thành này nữa.
Ngồi khoảng nửa tiếng, khi thức ăn trong bụng đã tiêu hóa bớt, cô nàng đựng món kho vào hộp mang đi, một tay xách đồ khi, tay còn lại xoa bụng bước ra ngoài.
Đào Tử nhìn thấy cô nàng đi về phía cửa thì ngây người, trời ạ, không ngờ hôm nay vị khách này lại có đồ ăn thừa.
Lâm Văn Tâm nghi ngờ nhìn lại cậu ta, cảm thấy ánh mắt của cậu ta có chút kỳ lạ, cô nàng không thích yêu đương với mấy em trai đâu.
Vì vậy, Lâm Văn Tâm nhanh chóng rời khỏi cửa, ngay khi bước qua cửa, cô nàng nhìn thấy một tờ giấy bên cạnh. Lâm Văn Tâm ngẩng đầu, sau đó tiến lại gần để nhìn: “Thông báo tuyển dụng. Cửa hàng chúng tôi cần gấp một thợ quay phim...”
Lâm Văn Tâm không khỏi mở to mắt. Công việc này... cô nàng thành thục mà.
Đột nhiên, điện thoại trong túi reo lên. Mắt cô nàng vẫn chăm chú nhìn vào thông tin tuyển dụng, tay trái rút điện thoại ra: “Vâng, mẹ à... Vâng, con không về.”
Nói xong, Lâm Văn Tâm có chút kích động, quay người đi vào quán ăn.
“Đúng vậy, con muốn ở lại núi Thanh Thành, không yêu đương, không lấy chồng... Già rồi có tiền sẽ tìm một người con hiếu thảo.”
Lâm Văn Tâm càng nghĩ càng phấn khích.
Sao lại không thể có tầm nhìn xa hơn chứ?
Yêu đương quan trọng bằng kiếm tiền sao.
Nhà hàng thường đóng cửa từ ba rưỡi chiều và mở cửa lại vào bốn rưỡi. Lâm Văn Tâm là khách cuối cùng vào buổi chiều. Sau khi cô nàng rời đi, Tôn Bảo Bảo ngáp dài đi vào sân sau. Đang định nghỉ ngơi thêm hai tiếng thì cô nghe Nhị Hùng gọi từ cửa sân sau.
Bình thường không có chuyện gì thì Nhị Hùng sẽ không đến sân sau, Tôn Bảo Bảo vội vàng ra ngoài thì thấy Lâm Văn Tâm đang đứng sau Nhị Hùng.
Cô nghi ngờ, nhanh chóng đi tới: “Sao thế?” Cô lo lắng có chuyện gì xảy ra.