Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 64

Lâm Văn Tâm vội vàng nói: “Bảo Bảo, trước cửa em có dán thông báo tuyển dụng không? Chị đến để ứng tuyển.”

Tôn Bảo Bảo nghiêng đầu, giọng nói ngây ngô: “Ứng tuyển?”

“Đúng vậy, ứng tuyển thợ quay phim.” Lâm Văn Tâm càng nghĩ càng thấy ý kiến này hay.

Làm việc ở đây không phải chịu đựng nắng mưa, quan trọng nhất là cô nàng rất thích nơi này, đặc biệt là món ăn của Bảo Bảo.

Thực ra, Lâm Văn Tâm có thể đoán được lý do Bảo Bảo cần thợ quay phim, có lẽ là để quay video quảng cáo.

Cửa hàng này nằm ở vùng nông thôn, vị trí khá hẻo lánh, nói theo lý thì đây là nhược điểm của quán ăn, các quán ăn bình thường mở cửa ở những nơi như thế này về cơ bản là tự tìm đường chết.

Nhưng thôn Vọng Thiên lại khác, nơi đây thuộc khu danh lam thắng cảnh, lượng khách du lịch hàng ngày tuy không bằng các điểm tham quan nổi tiếng khác nhưng lượng người cũng khá ổn, ít nhất là cô nàng cảm thấy lượng khách trong cửa hàng đang tăng dần mỗi ngày.

Tuy nhiên, dù có ngon đến đâu, cửa hàng vẫn kém hơn các cửa hàng mạng ở thành phố về lượng khách.

Trong thời đại này, lưu lượng là vua. Lâm Văn Tâm không nghĩ rằng Bảo Bảo xây dựng một ngôi nhà lớn như vậy sẽ hài lòng với lượng khách hiện tại.

Cô nàng thấy tương lai của nhà hàng họ Tôn rất sáng sủa.

Mặt trời đã lặn nhưng không khí vẫn hơi oi bức.

Nếu Tôn Bảo Bảo có thể nghe được những lời phân tích trong lòng Lâm Văn Tâm, chắc chắn cô sẽ dậm chân, đập ngực, nước mắt lưng tròng, không nhịn được nắm lấy tay cô nàng rồi coi như tri kỷ.

Tất nhiên là cô không thể chỉ thỏa mãn với hiện tại.

Gần đây, cô kiếm được không ít tiền, lợi nhuận hàng ngày rất khả quan, tiền mua nhà sớm muộn gì cũng có thể tiết kiệm được. Nhưng cô vẫn không quên lý do ban đầu mở quán ăn này.

Lúc đầu là do cô bị tổ tiên dí dao vào cổ, nhưng bây giờ thì… Tôn Bảo Bảo nghĩ đến đây thì xấu hổ đỏ mặt, có lẽ ban đầu là do ông nội tẩy não nhưng bây giờ, chính cô cũng mơ hồ có ý định khôi phục lại món ăn của nhà họ Tôn.

Cô nghĩ rằng có một ngày, món ăn nhà họ Tôn ở trong tay cô có thể được mọi người biết đến, có thể khôi phục lại thời kỳ hoàng kim của ông nội.

Dù sao thì chuyện này cũng không xung đột gì với việc kiếm tiền, ở đây tuyệt đối không có ý nói kiếm tiền là mục đích chính.

Tuyệt đối không.

Tôn Bảo Bảo hơi chột dạ trong lòng tự nhấn mạnh với bản thân...

Hôm trước khi đi hái lá sen bên hồ Tần Công, cô gặp cụ Giang, ông lão sống lâu nhất trong làng.

Cụ Giang là người lớn tuổi nhất trong làng, là một ông lão trăm tuổi, nghe Nhị Hùng nói, năm nay cụ Giang đã 102 tuổi.

Nói cũng lạ, tuổi thọ của những ông lão ở thôn Vọng Thiên nói chung là khá cao, những ông lão tầm tám, chín mươi tuổi cũng không phải là ít. Không chỉ có thôn Vọng Thiên, những ngôi làng lân cận cũng vậy.

Ví dụ như thôn Thượng Tự, thôn Thượng Dương… những ông lão tuổi cao ở đây cũng rất nhiều.

Có lẽ đây cũng là lý do mà người ta muốn xây nhà dưỡng lão gần thôn. Gần đây, tin tức về nhà dưỡng lão này đang được bàn tán sôi nổi ở một số thôn.

Hôm đó, cụ Giang ngồi trên chiếc ghế bên hồ, gió bên hồ lớn, nhiều ông già vây quanh đó hồi tưởng về quá khứ, phàn nàn về hiện tại.

Đặc biệt là phàn nàn về những người trẻ tuổi trong thôn hiện nay.