"Ông nội, ông nhất định phải để gia vị lên bàn, lúc nào cháu ra ngoài sẽ mang đi." Tôn Bảo Bảo kéo tay áo ông nội, dặn dò kĩ lưỡng, lúc cô tỉnh dậy thì các ông đều đang ngủ.
Ông nội phiền không chịu được, dứt khoát giúp Tôn Bảo Bảo trước. Ông dừng tay khỏi những công việc đang làm, nhanh chóng phối hợp gia vị theo yêu cầu của cô, rồi mới yên tâm rời đi nghỉ ngơi.
Cô ngủ một giấc đến sáng, ở trong không gian lâu rồi, cơ thể dường như được nuôi dưỡng dần dần.
Cô không còn bị đau dạ dày khi đói và cũng không bị nổi mụn khi uống trà sữa hoặc ăn đồ nướng nữa. Thậm chí, đường chân tóc cũng đang mọc lại.
Tôn Bảo Bảo vội vàng mang gia vị thuốc bắc ra ngoài, nhìn thời gian, lúc này Nhị Hùng và Đào Tử chắc hẳn sắp mang đồ ăn về rồi.
Nghĩ gì được nấy, Tôn Bảo Bảo đang định gọi điện hỏi xem bây giờ họ đang ở đâu thì cửa sau lập tức truyền đến tiếng xe.
"Hôm nay hai người nhanh hơn trước mười mấy phút." Tôn Bảo Bảo vội mở cửa, bê đồ vào: "Em còn định bảo hai người mua thêm mấy thứ nữa."
Nhị Hùng toàn thân đầy mồ hôi, sau khi bê đồ vào bếp thì uống một ngụm nước và hỏi: "Còn phải mua gì nữa không? Có thể gọi điện cho người ta mang đến."
Tôn Bảo Bảo do dự: "Em định kho một nồi đồ kho, nguyên liệu cũng không nhiều, có thể giao thêm không?"
Đào Tử sau khi đặt đồ lên bàn, ngồi xuống thở hổn hển rồi bật quạt thổi ầm ầm: "Sao lại không chứ, mấy hôm nay em với anh Nhị Hùng đã vào mấy nhà lấy đồ, xem đi xem lại thì thịt nhà Tạ Hắc Tử và rau ở thôn Thượng Long là tốt nhất. Đúng rồi, thôn Thượng Long còn có một nhà xay xát, đậu phụ mỗi ngày có thể giao cùng với rau."
Tôn Bảo Bảo đương nhiên không phản bác: "Rau hôm qua của chúng ta đều lấy từ mấy nhà này à."
Đào Tử gật đầu: "Hôm qua không phải chị bảo rau ngon lắm sao, hôm nay chúng em đã nói với mấy nhà này rồi, sau này mỗi sáng họ sẽ giao rau đến cho chúng ta."
"Vậy hai người gọi điện thoại bảo họ giao thêm một ít nữa đi." Tôn Bảo Bảo suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút viết lên giấy, viết xong thì đưa cho Đào Tử: "Chỉ thêm mấy thứ này thôi, không nhiều lắm, chúng ta thử mùi vị trước."
"Được."
Một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Trong nồi đang rán chả viên, Tôn Bảo Bảo đứng trước bếp nhìn ánh nắng mặt trời dần dần lan lên đồi.
Cô cảm thấy không thể tiếp tục như vậy mãi, dù phải kiếm tiền nhưng thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều bị bếp núc chiếm hết, lượng khách của quán ăn ngày càng đông, thời gian nghỉ ngơi của Tôn Bảo Bảo cũng ngày càng ít.
Ngay cả lừa nhà chú ba Lưu còn nhàn hơn Tôn Bảo Bảo.
Tôn Bảo Bảo không có ước mơ gì to tát, mấy tháng trước ước mơ lớn nhất là có một căn nhà ở thủ đô.
Hiện tại, mặc dù đã có nhà, nhưng Tôn Bảo Bảo vẫn muốn có một chỗ ở tốt hơn. Cô không quá quan tâm đến địa điểm cụ thể, chỉ mong sao có thể ở khu vực nội thành của núi Thanh Thành. Dù sao thì cũng nên mua vài căn, sau này cho dù Tôn Bảo Bảo không nấu ăn nữa, cũng có thể nằm ở nhà thu tiền thuê nhà một cách vui vẻ.
He he, ai mà chẳng mơ ước trở thành bà chủ nhà trọ chứ?
Trong lòng Tôn Bảo Bảo đã có kế hoạch, dù thế nào cũng phải tìm thêm người làm những việc vặt như rửa rau, rửa bát, dọn dẹp vệ sinh.