Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 56

Tôn Bảo Bảo: "..."

Sao cứ cảm thấy mình bị lừa ấy nhỉ?

"Đừng đứng đó nữa, đi nấu cơm đi." Tôn Quốc Đống vẫy tay, sử dụng chiêu thức ‘tháo lúa gϊếŧ trâu’ một cách triệt để.

Tôn Bảo Bảo: "..."

Quả nhiên là bị ông nội lừa rồi.

Cô tức cười, ông già này đúng là trẻ con già... trẻ con già.

Lúc này bên ngoài là nửa đêm nhưng trong không gian lại đang là giữa trưa.

Trong bếp, Tôn Bảo Bảo tùy tiện xào một đĩa khoai môn sợi nấu rượu, một lúc sau cô dường như ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc.

"Xèo xèo, xèo xèo." Tôn Bảo Bảo đứng bên bếp, tay cầm xẻng, thò đầu ra xung quanh ngửi ngửi.

Thơm quá, càng ngày càng thơm, đây là mùi đồ kho mà.

Tôn Bảo Bảo vội vàng đặt xẻng xuống, chạy ra ngoài.

Góc sân có một gian bếp nhỏ, chắc là có ông nội nào đó đang làm đồ kho.

"Ông cố." Tôn Bảo Bảo ghé vào cửa sổ phòng bếp nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào nồi đồ ăn, hít một hơi thật mạnh.

Ông cố là ba của Tôn Quốc Đống, ông nội của Tôn Bảo Bảo, vừa rồi cô đoán chắc chắn là ông cố bởi vì trong nhà chỉ có hai người này là nhỏ tuổi nhất, việc nấu cơm đương nhiên cũng do họ đảm nhận.

Ông cố nhấc mí mắt nhìn cô: "Ông nội cháu không bảo cháu đi nấu cơm à?"

"Cháu nấu xong rồi." Tôn Bảo Bảo sắp không chịu nổi vì thèm, mùi hương này thực sự quá quyến rũ.

Cả người cô gần như thò vào trong từ cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi: "Ông cố dạy cháu làm món kho này đi. Cháu thấy nếu để món này trong nhà thì sau này không phải lo chuyện không có khách nữa."

Quan trọng là thứ này không chỉ dễ bán mà còn đơn giản nữa, Chỉ cần phối hợp gia vị đúng cách, cho tất cả nguyên liệu vào và điều chỉnh lửa là xong, dù có làm không tốt cũng không đến nỗi tệ quá.

Ông cố bị ánh mắt đầy khao khát của cô chọc cười: "Đồ kho quan trọng nhất là công thức, lát nữa ông sẽ đưa cho cháu."

Mỗi loại gia vị và dược liệu đều có công dụng và lượng dùng riêng, cần phải học thuộc rồi thực hành, có khi còn phải theo ông lên núi hái thuốc, thậm chí còn phải cùng nhau trồng dược liệu…

Nghĩ đến đây, ông nội nhìn Tôn Bảo Bảo với ánh mắt sâu xa.

Lần này ông không ép cô học, mà là cô tự nguyện muốn học.

Tôn Bảo Bảo không hề cảm thấy nguy hiểm đã đến, cô nhanh chóng chạy vào bếp thì phát hiện biết ông nội không chỉ làm đồ kho mà còn làm cả Gà Quý Phi.

Món này có nhiều phiên bản khác nhau như Gà Quý Phi kim ti của Tây An, món này chỉ dùng cánh gà, dùng phương pháp chiên trước rồi hấp sau đó hầm om.

Ngoài ra, còn có món Gà Quý Phi nổi tiếng ở Thượng Hải, tuy nhiên món này mới xuất hiện gần đây.

Tô Châu cũng có món Gà Quý Phi, nó có nguồn gốc từ thời nhà Đường và liên quan đến Dương Quý Phi trong các câu chuyện dân gian.

Còn món mà ông nội làm không phải là những món kể trên, ông làm món Gà Quý Phi cửu hương của Quảng Đông.

Điểm mấu chốt của món Gà Quý Phi cửu hương chính là chín loại gia vị.

Tôn Bảo Bảo nhận ra ông nội rất giỏi trong việc sử dụng gia vị.

Căn bếp nhỏ này có lẽ chỉ có ông dùng, có đến hai bức tường chất đầy thuốc bắc và gia vị.

Khi món kho đã gần xong, cô bê một chiếc ghế nhỏ ngồi sang một bên, ngoan ngoãn chờ ông nội thái thức ăn.

Ông nội thái một miếng, cô liền đưa tay lấy một miếng, cuối cùng còn ợ một cái, ăn no uống đủ rồi, không biết có nên đi ngủ không?