Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 55

Họ đang rủ nhau trèo cây đi bắt ve sầu.

Ve sầu thực ra chính là nhộng ve, thứ này nhìn bề ngoài tuy không đẹp mắt nhưng mùi vị lại cực kỳ ngon.

Mỗi người buổi tối bắt vài con, rồi tìm chủ nhà xin ít dầu, cho vào chảo rán, sau khi rán giòn thì rắc một chút bột ớt, bột thì là và cả bột tiêu, mùi thơm có thể khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hơn nữa vì giá trị dinh dưỡng khá cao nên ve sầu hoang dã bán ở thành phố với giá không hề rẻ. Bây giờ dân làng lại không hạn chế du khách đi bắt, cho nên du khách đương nhiên nhân cơ hội này thỏa mãn cơn thèm rồi.

Nhà Tôn Bảo Bảo gần có mấy cây đại thụ, thế là cũng bị ghé thăm.

Gió nhẹ... Đêm mát... Người rơi lệ.

Nghe tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài, Tôn Bảo Bảo ngậm nước mắt, bận rộn cả một ngày, cuối cùng hoàn thành công việc dọn dẹp vào trước mười một giờ tối, cô kéo lê đôi chân mỏi nhừ, lết từng bước tới khu vực tiền sảnh.

Ôi, cuối cùng cũng có thời gian để mở kiện hàng đã đến từ sáng nay.

Con gái dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần sờ vào kiện hàng là chắc chắn sẽ hồi sinh đầy máu.

Tôn Bảo Bảo cẩn thận bê cái thùng ở góc tường lên bàn, lấy kéo cắt một cái, thùng hàng đã được mở ra.

Trong mấy thùng hàng này chính là máy quay phim và những thứ khác cô đã đặt hàng mấy ngày trước.

Tôn Bảo Bảo nâng niu cầm lên xem đi xem lại mấy lần, rồi theo video hướng dẫn sử dụng của người bán mà sử dụng một lần. Lúc đầu còn rất vụng về, cô thấy sắp đến mười hai giờ rồi, vội vàng mang đồ đến không gian.

Trong không gian thời gian nhiều hơn và còn sáng sủa, vừa khéo có thể đến luyện tập.

"Con phải ngồi xổm xuống rồi từ từ di chuyển lên..."

Tôn Quốc Đống dựa vào gốc cây, tay trái cầm củ khoai môn, tay phải cầm dao đang gọt, thế mà còn có tâm trí chỉ huy Tôn Bảo Bảo quay video.

Tôn Bảo Bảo không biểu cảm quay đầu liếc nhìn ông một cái, vẫn là tự mình quay thì hơn.

Tôn Quốc Đống cười nói: "He he, sao nào, cháu không tin ông à? Ông dùng cái này còn giỏi hơn cháu đấy."

Nói bậy bạ gì thế?

Tôn Bảo Bảo nghĩ thầm, lúc ông nội mất thì nhãn hiệu này chưa biết đã thành lập chưa ấy chứ.

Tôn Quốc Đống thấy vẻ mặt không tin của cháu gái thì ‘chậc’ một tiếng, một tay cầm củ khoai môn chống nạnh, một tay xoay con dao như xoay bút...

Tôn Bảo Bảo thấy tim đập thình thịch, không nhịn được lùi ra mấy bước, sợ con dao đó chẳng may tuột ra sẽ chém vào mình.

Tôn Quốc Đống thong thả nói: "Một thông thì vạn thông, ông chưa dùng loại này bao giờ nhưng ông biết cách quay thế nào cho đẹp."

"Ngày xưa, ông nội cháu cũng là con nhà giàu, cái gì nên chơi cũng đã chơi rồi..."

Sau khi chết vẫn thỉnh thoảng đến nhân gian chơi vài vòng thì máy quay phim có gì mà không biết chơi chứ?

Ông nói giọng nghiêm túc: "Bảo Bảo, người đời có câu nói ông nội chính là một thư viện sống..."

Tôn Bảo Bảo nhếch mép: Ông đã chết rồi...

"Trong nhà có một người già như có một báu vật..."

Tôn Bảo Bảo cau mày: Trong nhà có tận sáu người già như ông...

"Cái gọi là con cái hiếu thảo nuôi cha mẹ, làm vui lòng cha mẹ, không trái ý cha mẹ..."

Tôn Bảo Bảo bị ông lải nhải đến phát chán, ném hướng dẫn sử dụng xuống đất, quay người trừng mắt nhìn ông: "Được rồi, ông nội, ông làm đi."

Tôn Quốc Đống lập tức ngậm miệng, nhanh chóng đặt đồ trên tay lên bàn bên cạnh, tiện tay lau tay vào quần áo, ánh mắt sáng ngời nhận lấy máy quay phim từ tay Tôn Bảo Bảo, cúi đầu nghịch ngợm, không thèm nhìn Tôn Bảo Bảo nữa.