Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 50

Cô nhanh chóng đi đến nhà bếp nhỏ, sau đó đóng cửa vào không gian.

Cô mang khuôn mặt kích động vung tay chạy về phía nhà tre: "Ông ơi, ông ơi, cứu cháu với."

Tôn Quốc Đống mỗi ngày đều dậy sớm nhất, ông không chỉ phải gánh nước chặt củi mà còn phải đảm nhiệm công việc nấu bữa sáng hàng ngày nữa.

Lúc này đang nấu cơm thì thấy cháu gái mình như một con bướm hoa chạy vào từ ngoài cửa.

"Ông ơi." Hai mắt Tôn Bảo Bảo sáng lên.

Tôn Quốc Đống cau mày: "Có chuyện gì vậy?"

"Ông ơi, cho cháu xin ít rau ở đây."

Tôn Quốc Đống liếc cô một cái: "Rau ngoài thế giới lớn như vậy còn chưa đủ dùng cho cháu à, sao còn đến xin đồ của ông nữa vậy?"

Tôn Bảo Bảo ‘hây’ một tiếng, chạy đến kéo tay ông: "Đồ ở đây của ông bà không ô nhiễm mà. Ăn vào ngon hơn đồ bên ngoài rất nhiều lần."

"Hơn nữa cháu không lấy nhiều đâu, ông không biết đâu, phòng riêng 8888 tệ thế mà vẫn có người đến.

Cháu thấy mình không thể làm thương nhân gian xảo được, danh tiếng của nhà họ Tôn không thể để cháu làm hỏng, người ta đã bỏ ra 8888 tệ thì nguyên liệu phải dùng tốt hơn một chút chứ."

Hơn nữa đây không chỉ đơn thuần là người có tiền thôi đâu, chúng ta không thể nhìn nhận nông cạn như vậy được, trong này có hàm ý sâu xa.

Người có tiền sẽ mang đến những khách hàng cũng là người có tiền.

Tôn Bảo Bảo có chút kích động, đi vòng quanh Tôn Quốc Đống, thành công làm ông hoa mắt chóng mặt.

"Được được được, cháu muốn gì thì tự đi lấy." Tôn Quốc Đống bị cô làm cho đau đầu, hận không thể cầm lấy cái xẻng trong tay đánh cho Bảo Bảo một trận.

Tôn Bảo Bảo vui vẻ chạy như bay, một lát sau đã từ trong kho bê ra một đống đồ.

Phải nói rằng không gian này rất kỳ diệu, ngoài việc chênh lệch thời gian với bên ngoài ra thì còn có một nhà kho có thể bảo quản được đồ tươi. Con lợn gϊếŧ cách đây mười ngày mà để trong đó vẫn như mới gϊếŧ vậy.

Bên ngoài kho dán một đống bùa chú, trước đây Tôn Bảo Bảo thấy sợ phát khϊếp nhưng bây giờ lại thích không chịu được.

Tôn Bảo Bảo như châu chấu qua cảnh, đổi hết đồ trong nhà bếp nhỏ của mình, từ gia vị đến đồ ăn đều đổi thành đồ trong không gian.

Cuối cùng cô bị Tôn Quốc Đống ghét bỏ đuổi ra khỏi không gian.

Món đầu tiên khách trong phòng riêng gọi là thịt viên bát bửu, Tôn Bảo Bảo lấy thịt lợn ra bắt đầu chuẩn bị.

Thịt lợn cần dùng thịt nửa nạc nửa mỡ, như vậy mới không khô không ngấy.

Tiếp theo, băm thịt thành miếng nhỏ, đồng thời băm nhỏ gừng, hạt thông, nấm hương, măng tây, củ năng rồi cho vào, sau đó cho thêm nước gừng hành, bột năng, lòng trắng trứng vào trộn đều cho ngấm.

Tiếp đó, Tôn Bảo Bảo lại nhanh chóng vo thịt băm thành từng viên tròn đặt vào đĩa, rưới rượu ngọt và nước tương rồi hấp chín.

Trong quá trình này, Tôn Bảo Bảo lại chuẩn bị các món ăn khác. Bây giờ tốc độ của cô rất nhanh, chỉ cần cửa hàng không mở rộng thì cô vẫn có thể sống sót.

Món thịt viên bát bửu này cách làm khá đơn giản nhưng nguyên liệu cần dùng và hương vị sau khi ra lò lại không hề đơn giản chút nào.

Rõ ràng chỉ thêm một vài loại gia vị nhưng hương vị lại vô cùng đậm đà.

Sau khi ra lò, những viên tròn vo đứng sừng sững trong đĩa, mùi rượu, mùi măng, mùi nấm hương, mùi hạt thông và mùi thịt cùng xộc vào mũi.

Tôn Bảo Bảo khi làm đã làm nhiều hơn một chút, vừa ra lò, cô đã không nhịn được mà kẹp ngay một viên thịt rồi cắn nhẹ một miếng.