Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 51

Chất thịt không quá chặt, cắn vào một cái hương thơm nồng nàn lập tức bùng nổ trong miệng.

Nước tương không mặn nhưng rất đậm đà, rượu ngọt không chỉ khử tanh mà còn tăng thêm một chút hương rượu nồng nàn và ngọt thanh.

Nhưng hương vị chính vẫn là hương vị của thịt.

Lần đầu tiên Tôn Bảo Bảo ăn thịt trong không gian đã không nhịn được mà kinh ngạc, bây giờ cô ăn lại vẫn cảm thấy như vậy.

Cho vào miệng không thấy mùi tanh, thịt không chỉ cực kỳ mềm mà còn rất nhiều nước. Khi cắn một miếng, nước thịt ngay lập tức phun ra từ bên trong, mang theo hương vị của các món ăn kèm như hạt thông và nấm hương, làm cho hương vị trở nên phong phú đa tầng.

Mắt Tôn Bảo Bảo nheo lại, mùi thơm của thịt thực sự rất hấp dẫn.

Không chỉ vậy, trong viên thịt còn có củ mã thầy, mang lại cảm giác giòn tan và sự bất ngờ khi nhai.

Tôn Bảo Bảo thèm đến phát điên, mùi thơm của thịt dần dần lan tỏa, thu hút Đào Tử đến gần.

"Chị Bảo Bảo, chị đang làm gì vậy?" Đào Tử nhìn chằm chằm vào đĩa thịt viên, nuốt nước bọt liên tục.

Thực sự là nuốt nước bọt liên tục, không có chút phóng đại nào.

Tôn Bảo Bảo có thể nhìn thấy yết hầu của cậu ta không ngừng chuyển động.

"Thịt viên bát bửu mới ra lò, chị làm thêm vài đĩa nữa, chúng ta đợi một lát rồi ăn nhé." Tôn Bảo Bảo hứng khởi cởi tạp dề, bưng mấy món ăn vừa làm xong cùng một vò rượu nhỏ vào Viện Tửu Tiên.

Vừa đi cô vừa nói với Đào Tử: "Giúp chị bưng mấy đĩa thức ăn trên bếp lên đây, tất cả là của khách trong phòng riêng."

Thi Hòa Khanh và những người khác đã không còn ở trong phòng riêng nữa. Khi Tôn Bảo Bảo vào sân, cô thấy mọi người đang đi dạo chậm rãi trong vườn hoa nhỏ của Viện Tửu Tiên.

"Bà chủ Tôn."

Tôn Bảo Bảo xin lỗi: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi."

Cô và Đào Tử bày thức ăn ra, ngay khi mở nắp một vài món, mùi thơm nồng nặc lập tức tràn ra, làm cả phòng riêng ngập tràn hương vị.

Tôn Bảo Bảo mở cửa sổ phòng riêng, cành hoa bên ngoài cửa sổ lập tức vươn vào trong phòng, gió nhẹ thoang thoảng rất thú vị.

Thi Hòa Khanh không khỏi gật đầu khen ngợi: "Bà chủ Tôn, toà nhà của cô thiết kế đẹp thật đấy."

Một ô cửa sổ để lộ cảnh trong sân.

Một ô cửa sổ để lộ hoa trên cây.

Một ô cửa sổ để lộ bầu trời bên ngoài biệt thự.

Thi Hòa Khanh cảm thấy hối tiếc vì trước đó không mở cửa sổ ra xem.

Lúc này gã đang ngắm cảnh nhưng những người bên cạnh lại không ngừng thèm thuồng mùi hương này. Tuy nhiên, vì Thi Hòa Khanh là đại ca nên mọi người đều ngồi im không dám thúc giục.

Tôn Bảo Bảo thấy vậy vội giải vây, tiến lên một bước cười nói: "Thi tiên sinh có muốn thử rượu nhà tôi không?"

Sự chú ý của Thi Hòa Khanh lập tức bị thu hút, gã thấy bà chủ Tôn dám gọi nơi này là Viện Tửu Tiên, vậy thì rượu nhà cô chắc chắn cũng không tầm thường.

Thi Hòa Khanh cười nói: "Vậy thì chúng ta thử xem."

Tôn Bảo Bảo nghe vậy nhẹ nhàng cầm lấy vò rượu nhỏ, giật mạnh miếng vải đỏ trên đó rồi mở nắp rượu ra, trong nháy mắt, hương rượu đã tỏa ra.

"Đây là… Rượu Tam Bạch nhà họ Tôn chúng tôi."

Rượu Tam Bạch trong ‘Ô Thanh trấn chí’ có nói: "Dùng gạo trắng, bột trắng, nước trắng làm thành nên có tên như vậy."

Ngay khoảnh khắc Tôn Bảo Bảo mở nắp rượu, ánh mắt của Thi Hòa Khanh, người yêu rượu và hiểu rượu, lập tức trở nên khác hẳn.