Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 49

Ông nội nhắm mắt lại ung dung nói: "Cháu phải biết rằng, phòng riêng là phải đắt, không đắt thì người ta không muốn đến đâu."

Tôn Bảo Bảo đồng tình, sau đó quyết định đặt giá phòng riêng là 1888 tệ.

Tôn Quốc Đống nhìn rồi ‘hừ’ một tiếng, vừa quạt phe phẩy vừa nói: "Đổi thành 8888 còn tạm được, 1888 là đuổi ăn mày đấy. Người giàu sẽ chê con không có đẳng cấp."

Tôn Bảo Bảo trợn tròn mắt.

Tôn Quốc Đống tức giận vì mắt nhìn của cháu gái, ông dùng quạt gõ nhẹ vào đầu cô và nói: "Cháu phải tin ông, ông ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy. Hơn nữa, ông là ông ruột của cháu, làm sao có thể hại cháu được?"

Tôn Bảo Bảo tuy có chút nghi ngờ về việc liệu có khách hàng nào lại ngốc đến như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp và phấn khích.

Dù sao thì biết đâu lại có người như vậy. Nhưng cô không ngờ rằng, chỉ mới khai trương ngày thứ hai đã có rồi.

Tôn Bảo Bảo vội vàng bày thức ăn ra đĩa, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, hớn hở chạy ra ngoài.

Loại người này đến đây là để ăn cơm sao?

Không.

Chẳng lẽ đến để giúp đỡ người nghèo?

Viện Tửu Tiên có một phòng chờ riêng. Tôn Bảo Bảo vội vã chạy đến sau cổng viện rồi dừng lại kéo kéo quần áo, vuốt vuốt tóc, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu tỏ vẻ vô cùng cao quý.

Phòng chờ có ba nam một nữ một trẻ con, tổng cộng năm người, trong đó tsc người đàn ông lớn tuổi nhất đã hơi bạc.

Lúc này gã đang đứng trước một bức tranh, trên mặt nở nụ cười, vừa xem vừa gật đầu, tiện thể chỉ vào bức tranh rồi giới thiệu với đứa trẻ bên cạnh.

Tôn Bảo Bảo mỉm cười: "Xin chào, tôi họ Tôn và cũng là chủ của nhà hàng gia truyền này."

"Bà chủ Tôn?" Người đàn ông lớn tuổi nhất tên là Thi Hòa Khanh, một tổng giám đốc bất động sản trong nước. Năm nay, gã đầu tư vào một viện điều dưỡng ở núi Thanh Thành nên gần đây đã đưa cả gia đình đến đây để khảo sát và du ngoạn.

Địa chỉ của viện điều dưỡng ở gần thôn Vọng Thiên này, hôm nay thấy ở đây có một nhà hàng nên muốn đến thử xem sao.

Chỉ không ngờ rằng chủ nhà hàng lại trẻ như vậy? Đã mười tám tuổi chưa?

Tôn Bảo Bảo trời sinh đã có khuôn mặt trẻ con, là kiểu khuôn mặt trẻ con mà đi học đại học rồi vẫn có thể trà trộn vào trường cấp hai ấy.

"Mời các vị theo tôi." Tôn Bảo Bảo dẫn họ đến phòng số một: "Phí phòng riêng là 8888 tệ, không bao gồm tiền thức ăn nhưng được tặng một vò rượu nhỏ."

Nghe Tôn Bảo Bảo nói vậy, người phụ nữ ngồi đó càng cười lớn: "Ngoài ra thì không còn gì nữa sao?"

Tôn Bảo Bảo khựng lại: "Nguyên liệu dùng trong món ăn của các vị cũng sẽ khác."

Thi Hòa Khanh gọi vài món ăn rồi đưa thực đơn cho những người khác xem một lượt, sau đó đưa cho Tôn Bảo Bảo: "Vậy thì gọi những món này đi."

Tôn Bảo Bảo nhận lấy thực đơn, quay người ra ngoài.

Nhóm người Việt Linh thấy cô đi rồi, không nhịn được hỏi: "Nhà hàng này có phải coi chúng ta là kẻ ngốc không?"

Phí phòng riêng là 8888, giá thấp nhất của một món ăn cũng không dưới một nghìn, rốt cuộc là không có đầu óc hay do tự tin quá đà vậy?

Thi Hòa Khanh lắc đầu, chỉ vào bức tranh trên tường: "Bức tranh đó là thật, và căn phòng này… đã có chút năm tháng rồi."

Sau khi Tôn Bảo Bảo ra khỏi phòng riêng thì hoàn toàn không nhịn được nữa, khóe miệng dù có cố đè cũng không đè xuống được, cô đột nhiên cười thành tiếng.