Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 47

Cô đứng ở cửa vươn vai, cảm nhận làn gió buổi sớm, thầm nghĩ Nhị Hùng và Đào Tử lúc này chắc chẳn đã đến rồi.

Tôn Bảo Bảo rửa mặt xong đến sân trước, quả nhiên thấy nhà bếp sáng trưng, Nhị Hùng và Đào Tử đang rửa rau bên bồn nước.

Nhị Hùng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, vội vã vẩy tay, sau đó đưa tờ đơn hàng mới nhập sáng nay cho Tôn Bảo Bảo: "Bảo Bảo tỉnh rồi à, em mệt như vậy mỗi ngày có thể ngủ thêm một chút."

Tôn Bảo Bảo vẻ mặt tươi tỉnh: "Anh Nhị Hùng xem em có giống người ngủ không ngon không."

Anh Nhị Hùng và Đào Tử, quầng thâm mắt còn đậm hơn cả cô nữa, Tôn Bảo Bảo đột nhiên suy nghĩ không biết có nên tăng lương hay thuê thêm hai người nữa để chia sẻ công việc không?

Sáng nay không làm bánh bao nên nhà hàng mãi đến mười giờ mới bắt đầu đón khách.

Ngoài cửa, từ tám giờ rưỡi, đã có người lần lượt đứng chờ bên ngoài.

Bởi vì hôm nay Lâm Văn Tâm mời nên Quan Tương Tương rất hăng hái, kết quả là sau khi đến lại bị cánh cửa đóng chặt dội cho một gáo nước lạnh: "Sao không mở cửa?"

Lâm Văn Tâm lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: "Hôm qua không phải bà chủ nói chỉ làm bánh bao vào ngày nghỉ sao? Hôm nay là thứ hai nên mới không mở cửa."

Quan Tương Tương đau lòng: "Ngày kia là chúng ta phải đi rồi."

Nghĩ đến sau này sẽ khó có thể ăn được món ăn nhà cô, Quan Tương Tương cảm thấy khó chịu: "Cậu nói xem tại sao nhà hàng này không mở ở thành phố chứ."

Lâm Văn Tâm không nỡ làm tổn thương cô ấy, trong lòng thầm nghĩ cậu phải đi chứ tớ không phải đi, cô nàng đã quyết định ở lại núi Thanh Thành thêm mấy ngày rồi.

Tôn Bảo Bảo bận rộn hơn ba tiếng đồng hồ, sau khi chuẩn bị xong tất cả các món ăn, cô mới có thời gian mở cửa, không ngờ lại bị dọa cho một phen hoảng sợ.

"Mẹ ơi." Cô nhỏ giọng kêu lên.

Vừa mới mở hé một khe cửa, đã thấy trước hiên nhà mình đứng đầy người, trên khoảng đất trống trước cửa đậu mấy chiếc xe, thậm chí còn có một số người cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh.

Tôn Bảo Bảo vội vàng cho mọi người vào cửa, trong lòng vừa mừng vừa lo, hôm nay có rất nhiều người mà cô chưa từng thấy.

"Làm phiền xếp hàng lấy vé, sau đó ngồi theo số thứ tự.”

Tôn Bảo Bảo ngồi trong phòng chờ của nhà gác cổng, vừa phát số cho khách vừa lớn tiếng nhấn mạnh: "Nói trước một tiếng, vì chỉ có một đầu bếp nên thời gian lên món sẽ hơi lâu, ai có việc gấp thì không nên đến đây ăn. Ngoài ra, những nơi không khóa trong nhà đều có thể tham quan và chụp ảnh, khách hàng có con nhỏ có thể đến phòng chờ sau lưng tôi để xem tivi hoặc dẫn trẻ em đến vườn rau bên cạnh chơi, thậm chí phía sau nhà còn có một con suối nhỏ bằng phẳng..."

Vườn rau ban đầu là Bỉnh Trung trồng cho nhà Nhị Hùng, sau khi Tôn Bảo Bảo trở về, vườn rau được sắp xếp gọn gàng, bên trong toàn là rau xanh mướt, thậm chí còn có mấy cây đào, cây táo, cây mận.

Mẹ Nhị Hùng sau khi Tôn Bảo Bảo trở về nhất quyết muốn giao vườn rau cho cô, cô từ chối mãi không được, đưa tiền thì người ta cũng không nhận, Tôn Bảo Bảo chỉ có thể thầm nghĩ sau này sẽ tăng lương cho Nhị Hùng nhiều hơn.

Còn con suối nhỏ đó rất nông, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến mắt cá chân của người lớn, nước từ núi Vọng Thiên chảy đến đổ vào sông Cửu Khúc.