Cốc thứ hai là rượu vàng. Năm đó khi đi học, thầy giáo đã nói rằng, nguồn gốc của rượu vàng có thể truy ngược đến thời Thương Chu, đây là một trong ba loại rượu ủ chính trên thế giới và rượu vàng chỉ có ở nước cô.
Cốc rượu vàng này có màu trong suốt giống như hổ phách. Tôn Bảo Bảo uống một ngụm nhỏ, lập tức cảm thấy hoàn toàn khác với cốc trước đó.
Hương vị của ly rượu này từ khi ngửi đã thấy rất đậm đà và mềm mại, không gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Khi uống vào, hương vị nồng nàn đậm đà. Tôn Bảo Bảo không nhịn được hỏi: “Đây có phải là rượu hoa điêu không?’’
Ông Tứ ngẩng đầu nhìn cô: "Cháu đã uống rồi à?"
Tôn Bảo Bảo vội vàng lắc đầu: "Cháu có một bạn cùng phòng là người Thiệu Hưng, từng đến nhà cô ấy nên biết."
Đó là chuyện năm hai đại học. Cô và Lam Lan Lan từ thời trung học đã là bạn tốt, lên đại học lại tình cờ được nhận vào cùng một trường, phân vào cùng một lớp và cùng một phòng ký túc xá.
Vào kỳ nghỉ hè của năm hai đại học, cô theo Lam Lan Lan về quê ở Thiệu Hưng chơi, có một lần tình cờ ngửi thấy mùi thơm của rượu hoa điêu.
So với bình rượu đó, bình rượu này không chỉ vượt trội về mùi thơm mà cả về vị giác. Người mở bình rượu lúc đó đã nói rằng bình rượu của anh ta được ủ năm năm. Bây giờ so sánh một chút, bình rượu này chắc chắn là rượu mười năm hoặc hai mươi năm trước.
Tôn Bảo Bảo tiếp tục uống, sau khi uống hết năm ngụm, cô cảm thấy hơi choáng váng.
Cô ấy lấy lại tinh thần viết ra những câu trả lời chắc chắn, những câu không chắc chắn thì uống thêm một ngụm, rồi thêm một ngụm nữa, uống mãi cho đến khi viết xong thứ tự lên giấy.
Viết xong chữ cuối cùng, mặt cô đỏ bừng, miệng lẩm bẩm không rõ, mất ý thức và ngã vật ra bàn...
Ông Tư cười lắc đầu, gõ gậy một cái, trong nháy mắt, Tôn Bảo Bảo đã nằm trên chiếc giường mà cô thường nghỉ ngơi trong không gian.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì không gian đã tối rồi.
Cô ấy ngồi dậy, đầu óc trống rỗng, thần sắc đờ đẫn, dụi dụi mắt, có cảm giác không biết hôm nay là ngày nào.
Tôn Bảo Bảo ngồi một lúc, khi đầu óc dần tỉnh táo, cô đột nhiên nhớ đến chuyện uống rượu, vội nhảy xuống giường làm suýt chút nữa ngã sấp mặt.
"Tổ tiên, tổ tiên, ông Tư.”
"Cháu đã uống rồi, không biết cháu viết có đúng không?"
"Cháu có thể mang mấy bình rượu đó ra ngoài không?"
Rượu đã mở nắp thì phải uống càng sớm càng tốt, càng để lâu thì chất lượng càng kém.
Tôn Bảo Bảo hoàn toàn hiểu được một câu mà Bỉnh Trung thường nói: “Thời gian, chính là tiền bạc.”
Trong phòng tối om. ông Tứ bị đứa trẻ xui xẻo đánh thức, bực bội lật người lại hét ra ngoài: "Rượu để trên bàn."
Ngay sau đó dùng chăn trùm đầu, miệng lẩm bẩm: "Đúng, đúng, đúng... Đúng cái quỷ."
Năm cốc chỉ đoán đúng một cốc...
Tôn Bảo Bảo vội vàng dừng tay gõ cửa, cô không khỏi phấn khích che miệng cười lớn, sau đó mang theo mấy bình rượu trở về nhà.
Trời đã tờ mờ sáng, trên bầu trời xanh thẳm vẫn còn một vầng trăng trắng trong suốt, ẩn hiện trong mây mù, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Còn phía chân trời xa xa, một vệt đỏ đang từ từ nhô lên, nhuộm đỏ cả một vùng trời. Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng chói lọi chiếu vào mặt đất, vô số con gà gáy vang.
Tôn Bảo Bảo đẩy cửa ra, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô nghĩ rằng nếu sau này thức khuya quá, có thể lợi dụng sự chênh lệch thời gian của không gian để ngủ một giấc, như vậy không tính là thức khuya phải không?