"A, vậy thì sau này em không được ăn nữa rồi." Nhóc Trình đột nhiên rất buồn, còn muốn kéo Tôn Bảo Bảo hỏi tiếp.
Diệp Tuệ xoa trán, vội vàng kéo con trai đi. Diệp Tuệ ngại ngùng xin lỗi Tôn Bảo Bảo: "Xin lỗi nhé."
Con trai chị ta ngày thường sẽ cùng chị ta đến trường, tuổi còn nhỏ mà biết nói đủ thứ, chị ta thực sự sợ cái miệng của con trai mình.
Tôn Bảo Bảo vẻ mặt nhẹ nhõm: "Không sao, trẻ con thật đáng yêu."
Diệp Tuệ cũng cười, sau đó cúi đầu nhìn con trai: "Mộc Mộc, chúng ta nên đi thôi, tối đến ăn tiếp nhé?"
Cả nhà dọn dẹp đồ đạc ra ngoài, Diệp Tuệ liếc nhìn đứa con trai buồn bã, cười nói với Trình Lâm: "Anh xem con trai anh kìa, còn muốn đến ăn mỗi ngày cơ đấy."
Nhóc Trình tức giận phản bác: "Không phải mỗi ngày, thường xuyên cũng được."
"Thường xuyên cũng không được, nhà chúng ta cách đây xa lắm, con quên rồi à, đi máy bay cũng phải mất hai tiếng lận." Diệp Tuệ véo khuôn mặt đau khổ của con trai, thấy buồn cười vô cùng.
Nhưng chị ta cũng thấy đồ ăn ở đây rất ngon, ngay cả cơm cũng không tồi, không biết người ta hấp như thế nào.
Chị ta ngẩng đầu nhìn Trình Lâm, Trình Lâm hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ.
Diệp Tuệ không nhịn được vỗ vỗ anh hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Trình Lâm đột nhiên giãn mày, lấy lại tinh thần nói: "Nghĩ đến công việc."
Diệp Tuệ nghe anh nói đến chuyện công việc thì không hỏi nữa, người này cũng thật là, đi chơi còn nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng Trình Lâm lại không nhịn được, ý tưởng đó của anh đột nhiên xuất hiện, anh vừa suy nghĩ một hồi, thấy rất khả thi. Nếu vận hành tốt...
"Anh đang nghĩ xem có thể hợp tác với nhà hàng này không."
Diệp Tuệ nghi hoặc: "Anh muốn đầu tư mở cửa hàng ư?"
Trình Lâm cười: "Không phải, anh muốn quảng bá cho nhà hàng này. Em xem, nhà hàng này tuy ở khu du lịch nhưng so với thành phố thì vẫn quá hẻo lánh. Hương vị này nếu đặt ở khu vực thành phố, ngày khai trương có thể rất nổi tiếng."
"Nhưng sớm muộn gì người ta cũng nổi tiếng, chỉ chậm vài ngày thôi, đợi mấy ngày đến khi khách rời đi thì danh tiếng tự nhiên sẽ lan truyền..." Cần gì công ty anh nhúng tay vào?
Diệp Tuệ nhìn Trình Lâm mà không nói nên lời, bà chủ nhà hàng trông có vẻ nhỏ tuổi nhưng cũng không ngốc.
Trình Lâm lắc đầu: "Không chỉ có vậy, anh vừa đi một vòng quanh nhà hàng đó, chính ngôi nhà đó đã rất thu hút ánh nhìn. Em tin không, chỉ cần quay một đoạn video ở đó thì lượng người xem cũng sẽ không tệ. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa anh đã hỏi nhân viên to lớn kia, anh ta nói đầu bếp của nhà hàng này chính là bà chủ, là cô gái nhỏ đó, mà cô gái nhỏ này lại là chủ nhân của ngôi nhà này."
"Thì sao?"
Trình Lâm bất lực nhìn Diệp Tuệ: "Thì sao? Phong cảnh thôn quê đẹp như tranh vẽ, một ngôi nhà cổ hai trăm năm tuổi, một cô gái sống một mình mở một cửa hàng, nấu một bàn đồ ăn ngon..."
Thật là một sự kết hợp hấp dẫn.
Hơn nữa đây chỉ là những thứ có thể nhìn thấy trên bề mặt, còn sâu xa hơn thì sao? Sâu xa hơn chính là cô gái này xuất thân từ một gia đình đầu bếp, tuổi còn nhỏ nhưng tay nghề nấu nướng cực cao...
Tiếp tục đào sâu, tại sao cô lại có tay nghề nấu nướng cao như vậy? Ai đã truyền dạy? Bắt đầu học từ năm bao nhiêu tuổi?
Nếu quay video đăng lên mạng, anh có thể đảm bảo chỉ trong vòng ba kỳ là có thể nổi tiếng.