Không hiểu sao nhiệt độ trong nhà lại mát hơn ngoài trời rất nhiều. Gió từ sân giếng thổi vào sảnh chính, thổi qua hành lang, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Tôn Bảo Bảo ngồi trên ghế, chống tay ngẩn người nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, tận hưởng khoảng thời gian thư thái hiếm có.
Nhị Hùng ngồi bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc, anh ta cầm bút viết viết vẽ vẽ vào sổ tay, rồi lại nhập dữ liệu lên máy tính.
Các món ăn mà Bảo Bảo làm đều có nguyên liệu tốt, nhưng giá niêm yết cũng rất cao, cao đến mức anh ta cảm thấy run sợ.
Ví dụ như món giá xào kia... bán 55, món tam mỹ đậu phụ... bán 66, măng xuân kho dầu… bán 88.
Dù giá nhập hàng có cao đến đâu thì giá niêm yết như này anh ta cũng thấy hơi quá, lợi nhuận của những món ăn này thực sự quá lớn.
Nếu Tôn Bảo Bảo biết được suy nghĩ của anh ta, chắc chắn sẽ cười khẩy. Những món ăn này vốn không đắt, mức độ cầu kỳ và yêu cầu đối với đầu bếp còn cao hơn nhiều so với một số món ăn chính.
Nhị Hùng vừa tính toán vừa kinh ngạc, anh ta nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ gọi những món này, tuyệt đối sẽ không.
Nhưng với mức giá cao như vậy, lại bán được một số món, khách hàng sau khi ăn xong cũng phản hồi rất tốt, thật không thể tin nổi.
Cả nhà họ Trình ăn xong ngồi dựa vào ghế, cầm bát canh đậu xanh mát lạnh uống một ngụm, sau đó thở dài hài lòng.
Trình Lâm thả lỏng đầu óc, cảm thấy đồ ăn ngon thực sự có thể an ủi tâm hồn con người. Cơn mệt mỏi do công việc gây ra dường như đã tan biến sau khi ăn xong.
"Ồ." Diệp Tuệ xoa xoa bụng, cảnh tượng này khiến chị ta nhớ đến thời thơ ấu của mình. Nhà chị ta cũng có một ngôi nhà cổ như vậy, bữa cơm thường ăn ở sảnh chính. Khi ông bà còn sống, cả gia đình thường tụ tập lại cùng ăn cơm, cùng nghe mưa.
Ngoài trời mưa, mưa rơi tí tách từ bốn mái hiên của ngôi nhà xuống sân giếng. Sân giếng quanh năm được mưa rửa sạch, nhưng ở góc sân lại mọc rêu, thỉnh thoảng còn nhú ra một chiếc lá non xanh mơn mởn. Chị ta ngồi xổm ở góc sân ngắm nhìn, góc sân chính là nơi chị ta vui chơi khi còn nhỏ.
Hai ông bà già thì đang nghĩ đến việc về nhà sẽ kể cho những người bạn già về món ăn ở đây như thế nào, đột nhiên rất muốn về quê khoe khoang.
Những người bạn già vốn ghét nhau, lúc này cũng trở nên rất đáng yêu.
Nhóc Trình không có gì buồn phiền, người lớn xoa bụng, nhóc cũng học theo xoa xoa cái bụng. Người lớn thở dài, nhóc cũng thở dài. Nhóc chỉ thấy đầu bếp của nhà hàng này quá giỏi, bà chủ của nhà hàng này quả thực hạnh phúc, tối nào nhóc cũng được ăn ở đây thì tốt quá.
Đôi mắt của nhóc Trình sáng lấp lánh, nhóc quay đầu nhìn về phía Tôn Bảo Bảo, sau đó trượt khỏi ghế, chạy về phía Tôn Bảo Bảo.
Tôn Bảo Bảo giật mình, cô nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con trắng trẻo, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói như thoa mật gọi: "Chị ơi."
Tôn Bảo Bảo cúi xuống, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Trình Mộc Mộc, con làm gì vậy?" Diệp Tuệ thấy con trai chạy đến trước mặt người khác, có chút ngượng ngùng, vội vàng xuống bàn theo sau.
Chị ta thấy ánh mắt con trai mình vô cùng nồng nhiệt, tha thiết hỏi: "Chị ơi, nhà chị còn mở cửa hàng ở đâu nữa không?"
Tôn Bảo Bảo không nhịn được cười nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: "Nhà chị chỉ có một cửa hàng này thôi, cũng không có ý định mở thêm chi nhánh."