Diệp Tuệ trợn mắt, người này đúng là nhà tư bản, vậy mà lại có chủ ý với cô gái nhỏ nhà người ta.
Trình Lâm vẫn đang nghĩ xem ý tưởng của mình có khả thi không...
Nhưng thật khéo, Tôn Bảo Bảo là một ‘nhà tư bản’ nửa mùa cũng có ý tưởng như vậy.
Cô là một cư dân mạng mười năm, một cao thủ lướt web, một quần chúng ăn dưa thâm niên... Đối với những thứ gì sẽ nổi tiếng trên mạng, cô chỉ cần nhìn là biết ngay.
Ẩm thực sẽ mang theo lưu lượng truy cập, cuộc sống ở nông thôn sẽ mang theo lưu lượng truy cập. Giống như cuộc sống của cô, bề ngoài trông có vẻ ‘nhàn nhã’ tự mình làm sếp, không ai quản lý, lại càng mang theo lưu lượng truy cập.
Trong xã hội hiện đại, tiền là gì? Lưu lượng truy cập chính là tiền.
Tổ tiên nói phát huy mở rộng món ăn của nhà họ Tôn và kiếm tiền hoàn toàn không xung đột với nhau.
Tôn Bảo Bảo rất hiểu những thứ gì sẽ nổi tiếng, chỉ không hiểu máy quay hoạt động như thế nào...
Tôn Bảo Bảo ‘rất hiểu’, bước đầu tiên đã thất bại.
Khách đã đi rồi, nhà hàng đóng cửa, vệ sinh cũng đã dọn xong. Lúc này bầu trời đã tối nhưng trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao.
Bầu trời ở nông thôn không giống với bầu trời ở thành phố, ở thành phố vào ban đêm rất khó để nhìn thấy bầu trời đầy sao, cô ở thành phố mười mấy năm nhưng chưa từng nhìn thấy.
Vì vậy vào đêm đầu tiên trở về quê, Tôn Bảo Bảo giống như Lưu Lão Lão tiến vào Đại Quan Viên vậy, thực sự bị bầu trời tuyệt đẹp làm cho choáng váng.
Lúc đó, cô lấy điện thoại ra chụp vô số ảnh nhưng không ngờ rằng sau này đêm nào cũng như vậy.
Những vì sao lấp lánh giống như quân cờ trên bàn cờ, thỉnh thoảng còn có một hoặc hai ngôi sao băng vụt qua, nhìn lên bầu trời, cô dường như có thể nhìn trộm được vũ trụ bí ẩn kia.
Trong sân, Tôn Bảo Bảo nằm trên ghế tre, tay cầm quạt mo, bên cạnh còn đốt hương muỗi.
Gió thổi nhẹ từ những ngọn núi xa xa mang theo mùi hương của rừng núi, thổi cho những chiếc lá trong sân đung đưa. Trên cây có tiếng ve sầu kêu, ngày thường Tôn Bảo Bảo ghét nhất loài sinh vật này nhưng bây giờ lại thấy có chút êm tai.
Cô cầm điện thoại, từ sau khi tắm xong đến giờ vẫn đang chọn, vừa tra cứu tài liệu vừa hỏi bạn bè, cuối cùng chọn ra hai mẫu máy ảnh.
"Này, cậu nói xem tớ nên chọn mẫu nào?" Tôn Bảo Bảo gửi hình ảnh cho Lam Lan Lan.
Lam Lan Lan trả lời: "Hai mẫu này có gì khác nhau sao?"
Tôn Bảo Bảo nghiêm túc so sánh các thông số: "Có chứ, mẫu 6800 này có hiệu ứng làm đẹp."
Lam Lan Lan phục rồi: "Vậy thì cậu dùng điện thoại chụp còn hơn, cậu có thể làm đẹp sau khi chụp mà... nhưng Bảo Bảo, cậu đã là đại gia rồi, mua gì chẳng được."
Tôn Bảo Bảo phản bác: "Tớ nghèo lắm."
Cô tức chết mất, sao ai cũng nghĩ cô có tiền vậy, bây giờ tiền bán ghế của cô đã hết sạch rồi.
Lam Lan Lan không tin: "Dù cậu có nghèo đến mấy thì cũng không thiếu mấy trăm tệ đó, mua 6800 đi."
Tôn Bảo Bảo suy nghĩ một lúc, nhắm mắt lại, nghiến răng đặt mua chiếc máy ảnh 6800, lại mua thêm một chiếc máy ảnh thể thao có thể bỏ vào túi...
Cô phát hiện ra con đường này thực sự không có đường lui.
Mua xong máy ảnh còn có bộ ổn định điện thoại, bộ ổn định máy ảnh. Mua xong bộ ổn định rồi, cô thấy các blogger khác nói rằng còn phải mua chân máy ảnh.