Nghĩ đến đây, thím hai Trương lại nhìn Đào Tử với ánh mắt có chút ghen tị, người ngốc có phúc thật.
Đào Tử tính tình thật thà, ngoan ngoãn nhưng lại không học được, thành tích học tập khi đi học còn kém hơn cả những đứa trẻ nghịch ngợm trong làng. Ban đầu cậu ta muốn học nghề với cha nhưng lại không có năng khiếu về mặt này, mọi người đều nghĩ cậu ta sẽ bắt đầu làm nông, không ngờ lại được Bảo Bảo để mắt tới.
Nghe nói lương một tháng được năm nghìn năm. Còn được bao cả ba bữa ăn.
Trời ơi, năm nghìn năm thì không nói nhưng ba bữa ăn một ngày thì thực sự khiến người ta ghen tị.
Thím hai Trương còn muốn nói gì đó nhưng lúc này có một nhóm người đi vào từ bên ngoài.
Đào Tử như được giải thoát, vội vàng ra đón, cơ thể cứng đờ cũng thả lỏng không ít.
Cũng lạ thật, cậu ta có thể nói chuyện bình thường khi đối mặt với người lạ, nhưng khi đối mặt với dân làng thì cậu ta lại vô thức bị gò bó.
"Xin chào, mời vào trong." Đào Tử nở nụ cười rồi đưa mọi người vào.
Trong lòng Đào Tử muốn khóc, cuối cùng cũng có người lạ đến.
Sau khi Trình Lâm và những người khác đi vào thì nhìn trái ngó phải, trong lòng có chút kinh ngạc. Có vẻ như giá cả ở đây rất cao...
"Ngôi nhà này thật đẹp." Diệp Tuệ không khỏi cảm thán.
Hai ông bà già dắt tay cháu trai đi phía sau, đủ loại cảnh đẹp khiến họ không khỏi ngỡ ngàng.
Ba mẹ Trình có chút phấn khích, họ chỉ muốn xây một ngôi nhà như thế này ở quê. Tưởng tượng đến cảnh đó sẽ tuyệt vời và hoành tráng biết bao.
Lúc này, Tôn Bảo Bảo đang đứng sau quầy tính tiền thấy gia đình này thì mắt sáng lên. Khi biết được mọi người đến từ bên ngoài làng thì càng vui hơn, đây là nước chảy từ trên xuống.
“Xin chào, mọi người muốn ăn gì? Thực đơn có trên tường và trên bàn." Tôn Bảo Bảo cong môi, mắt sáng lấp lánh.
Trình Lâm nhìn xung quanh một vòng, thói quen nghề nghiệp của anh lại trỗi dậy, đây quả là một nơi tuyệt vời để quay video.
Diệp Tuệ cũng vậy, chỉ có điều ánh mắt của chị ta hướng về bức tranh và những câu đối trên tường.
Trình Lâm nhận lấy thực đơn, hỏi: "Cửa hàng các cô có món ăn đặc trưng nào không?"
"Món đặc trưng?" Tôn Bảo Bảo chớp chớp mắt: "Món nào ở cửa hàng chúng tôi cũng là món đặc trưng."
Trình Lâm cứng họng, cảm thấy bà chủ của cửa hàng này có vẻ khá ngạo mạn. Anh cúi đầu xem thực đơn một lúc rồi bàn bạc với gia đình: "Một đĩa thịt viên tứ hỉ, kim câu treo ngân điều..."
Trình Lâm ngẩng đầu lên hỏi với vẻ nghi hoặc: "Bà chủ, kim câu treo ngân điều là món gì vậy?"
Tôn Bảo Bảo cười cười giải thích tận tình: "Là giá đỗ xào. À đúng rồi, là giá đỗ xào phiên bản cao cấp."
Gia đình họ Trình: "..."
Trình Lâm phát hiện bà chủ này thực sự có một loại ma lực. Ban đầu anh không có ý định gọi món này, nhưng sau khi cô bé giải thích, anh lại thực sự muốn gọi thử.
Giá đỗ có thể làm phiên bản cao cấp được đến mức nào chứ?
"Vậy thì kim câu treo ngân điều, thêm cá chép chua ngọt và canh hầm Việt kê."
Tôn Bảo Bảo mỉm cười đồng ý rồi cầm thực đơn đi vào bếp.
Gia đình họ Trình nhìn nhau. Bà Trình càng nhìn càng thấy đau lòng, quán ăn ở nông thôn sao lại đắt thế?
Quan trọng là nơi này được trang trí khá cao cấp, bà không dám trả giá với người ta.
Đồng hồ trên tường chuyển động, kim giờ dần chỉ vào một giờ, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ cũng từ từ chiếu vào, in bóng loang lổ trên sàn bếp.