Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 35

Tại sao bên ngoài lại nói lão ám chỉ Thái Tổ tạo phản chứ. Điều tức giận nhất là lời nói nhảm nhí này còn có người tin.

Tôn Bảo Bảo nghiêng đầu, trong đầu hiện lên dáng vẻ của tổ tiên lúc đó, kiên định gật đầu với Nhị Hùng: "Chuyện này nhà họ Tôn chúng tôi có ghi chép, chắc chắn không sai."

Người xưa đã tin vào lời nói nhảm này, người hiện đại còn có thể bác bỏ sao?

Cô đã nói như vậy thì Nhị Hùng cũng không có gì để nói, chỉ là tấm biển đã cắm lâu như vậy rồi mà vẫn không có một vị khách nào đến. Bây giờ những người ngồi ngoài ăn đều là dân làng của họ.

Tôn Bảo Bảo cũng thấy lạ, không nên như vậy chứ?

Lời gợi ý của cô hấp dẫn như vậy mà không thu hút được người khác tới sao?

Thôn Vọng Thiên, Trình Lâm theo chỉ dẫn của tấm biển đi về phía trước, chỉ ba phút sau, trong tầm mắt đã xuất hiện một ngôi nhà lớn.

Ngôi nhà đó chiếm một diện tích rất lớn, điều kỳ lạ là hai bên ngôi nhà còn có hai mảnh đất lớn được hàng rào bao quanh, hai loại phong cách này trông cũng quá xung đột.

Nói thế nào nhỉ, trông giống như một ông già mặc gấm vóc lụa là nhưng trong tay lại cầm ổ bánh ngô khổ sở gặm vậy...

"Ôi trời ơi, ngôi nhà lớn như vậy ngay cả ở nông thôn cũng phải tốn không ít tiền nhỉ?" Bà Trình sau khi xuống xe thì mắt sáng lên, không ngừng cảm thán, bà là người nông thôn, thích nhất là những ngôi nhà lớn như thế này. Tiếc là từ khi cháu trai ra đời, bà rất ít khi về quê.

Diệp Tuệ cũng cảm thán: "Nếu sau này có thể đến đây dưỡng già thì tốt biết mấy." Không khí và nhiệt độ ở núi Thanh Thành này rất tốt, là nơi lý tưởng để dưỡng già.

"Sao có thể, dưỡng già nhất định phải về quê." Bà Trình không đồng ý nói, nói xong, mọi người đi vào trong nhà.

Đào Tử ngồi trong phòng gác cổng, chống cằm ngơ ngác nhìn ra cửa.

Những vị khách đến từ làng cơ bản đã ăn xong và đi rồi, chỉ còn lại vài bàn vẫn đang uống rượu.

"Đào Tử, ăn cơm chưa? Đói không?" Thím hai xoa cái bụng tròn vo đi ra.

Đào Tử gật đầu: "Ăn xong rồi, ăn xong rồi." Lúc mười giờ hơn cậu ta đã ăn trước một bát mì để lót dạ, đợi mọi người đi rồi cậu ta sẽ đi ăn tiếp.

Bà thím chép miệng: "Đào Tử, sau này cháu được hưởng lợi rồi, không ngờ Bảo Bảo lại có tài thật, món thịt kho tàu hôm nay ăn còn ngon hơn cả món do Bỉnh Trung làm năm xưa..."

Đào Tử không nhịn được ngắt lời: "Thím ơi, món thím ăn là thịt kho với cải khô." Vừa nãy cậu ta là người bưng đồ ăn cho thím, món này thím đã gọi ba đĩa, cậu ta nhớ rất rõ.

"Ồ, dù sao cũng giống thịt kho tàu."

Thím Trương hồi tưởng lại, một miếng thịt to bằng nửa viên mạt chược, nạc mỡ xen kẽ, đỏ au sáng bóng, từng miếng được xếp ngay ngắn, bên cạnh còn có một vòng cải khô.

Vừa cho miếng thịt đó vào miệng đã cảm nhận được vị mặn đậm đà, mà trong vị mặn đậm đà đó lại có chút ngọt.

Thịt được nấu rất mềm; thịt mỡ thì mềm mại, còn thịt nạc tuy mềm nhưng vẫn giữ được độ săn chắc, lớp da ngoài cùng thì dai dai, bà ta còn thích ăn lớp da đó hơn.

Thím hai Trương không gọi món gì, chỉ gọi riêng món ăn ngon nhất trong trí nhớ của bà ta, không ngờ Bảo Bảo làm còn ngon hơn cả cha của cô.

Quả nhiên, đắt cũng có lý do của nó. Chỉ riêng món thịt kho với cải khô đã bán với giá 88.