Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 34

Là một giáo viên lịch sử cấp ba, chị ta có chút ấn tượng về gia tộc họ Tôn này: "Tháng trước ngôi mộ của công chúa Hoài An được khai quật có thấy cuốn 《Tôn gia thực kinh》cuốn này do các thế hệ nhà họ Tôn viết nhưng chỉ khai quật được tàn tích vài quyển mà thôi."

Diệp Tuệ nói vậy khiến mọi người đều hứng thú, Trình Lâm quay đầu xe, lái về phía thôn Vọng Thiên.

Cảnh đẹp trên đường đến thôn Vọng Thiên lại khác với đường quốc lộ, hai bên đường đều là những cây cổ thụ thân to, tán lá rất lớn. Bên cạnh cây là những đồi chè bậc thang.

Nhìn ra xa sẽ thấy toàn là màu xanh biếc, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thực vật trong không khí. Kỳ lạ hơn là sau khi đi vào con đường này, không khí xung quanh mát mẻ hơn hẳn.

Bé Trình tò mò mở cửa sổ, ban đầu Diệp Tuệ còn định mắng nhưng khi cơn gió nhẹ thổi vào xe, không khí thậm chí còn dễ chịu hơn cả điều hòa.

Ở phía trước con đường quanh co có vài ngôi nhà và đỉnh tháp nhô lên giữa một màu xanh biếc, bức tranh này đập vào mắt khiến người ta không khỏi liên tưởng đến nơi ẩn cư của những ẩn sĩ thời xưa.

Nhưng mà, luôn có một vài thứ ‘lạc quẻ’ bên đường...

Ví dụ như: "Thái tổ vì một bữa cơm của tôi mà đánh thiên hạ."

Còn có: "Thái tông vì một bữa cơm của tôi mà đoạt ngôi."

Thậm chí còn có: "Nhân tông vì một bữa cơm của tôi mà tặng nhà, tặng tiền, tặng biển…”

Trình Lâm hơi hối hận: "Nhà này trông có vẻ không đáng tin... Có phải thổi phồng hơi quá rồi không?"

"Thổi phồng cái gì chứ, tôi không thổi."

Tôn Bảo Bảo đứng trước thớt, tay cầm dao chặt ‘ầm ầm’ vài nhát, miếng giò heo trên thớt lập tức được chia thành những miếng nhỏ.

Nhị Hùng nhìn mà tim đập thình thịch, không nhịn được nuốt nước bọt rồi lùi lại một bước.

Tôn Bảo Bảo buông dao, vẻ mặt tự hào: "Gia phả nhà tôi ghi chép rằng, năm xưa Thái Tổ chiếm núi làm giặc... không, làm vua, khi tổ tiên tôi đi ngang qua đã làm cho ông ta món "Tướng quân qua cầu", Thái Tổ thèm thuồng đến mức lập tức kết nghĩa huynh đệ với tổ tiên tôi. Hơn nữa, lúc đó hắn vốn không có ý định tạo phản, nhưng khi biết tổ tiên tôi là người nấu ăn cho hoàng đế thì Thái Tổ lập tức tạo phản để trở thành hoàng đế."

Tôn Bảo Bảo nói đến đây có chút chột dạ, mắt đảo quanh hai lần. Nói thật thì gia phả ghi chép đúng là như vậy, thậm chí trên bách khoa toàn thư Baidu cũng có câu chuyện nhỏ này nhưng...

Vào ba ngày trước, Tôn Bảo Bảo ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, mắt nhìn chằm chằm vào gia phả, tò mò hỏi Tôn Tồn Nghi.

"Nói bậy nói bạ." Tôn Tồn Nghi tức giận nhảy dựng trong không gian.

"Tên khốn đó sớm đã có ý định tạo phản rồi, cả trại của hắn toàn là áo giáp, ngay cả tri phủ cũng là người của hắn.

Vừa chuẩn bị xong mười vạn quân thì bị hoàng đế triều trước phát hiện, hắn liều lĩnh khởi binh tạo phản, còn cố tình nói ra bên ngoài là vì thích ăn đồ kỵ nấu, đồ khốn."

Tôn Tồn Nghi tức giận đến mức vò đầu, trong lòng chỉ muốn kéo tên khốn này từ địa phủ ra đánh cho một trận.

Gia tộc họ Tôn đời đời trong sạch nhưng đến tay hắn lại có thêm danh hiệu ‘đầu bếp tai họa.’

Thậm chí còn có người nói tên khốn đó ‘tạo phản vì đầu bếp.’

Đồ khốn.

"Còn nữa." Tôn Tồn Nghi oán hận nói: "Kỵ làm cho hắn món "tướng quân qua cầu" chứ không phải món "hoàng đế qua cầu.’