Tôn Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy cần phải vẽ thêm một bức tranh cho đồng chí Bỉnh Trung.
Tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị xong, Tôn Bảo Bảo ra ngoài xem một chút, có khá nhiều người nhưng phần lớn là dân trong thôn.
Cô đứng sang một bên gãi đầu, đáng lẽ không nên như vậy, mấy tấm biển ở đầu thôn vẫn chưa phát huy tác dụng sao?
Lúc này, trên đường cao tốc bên ngoài thôn Vọng Thiên, từng chiếc xe chạy qua ngã tư.
Mặt trời dần lên cao, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Trình Lâm đưa cả nhà đi trên đường cao tốc, anh là giám đốc điều hành của một công ty truyền thông mới, lúc này đúng vào kỳ nghỉ lễ, anh đưa vợ con và bố mẹ đến núi Thanh Thành du lịch.
"Nông Gia Nhạc Thượng Ngự không phải ở ngay phía trước sao?" Người vợ ngồi ghế phụ nhìn điện thoại hỏi: "Trên hướng dẫn nói những nhà này ở thôn Thượng Tự có sự phân hóa hai cấp nghiêm trọng."
Ông nội ngồi ở ghế sau thở dài: "Ôi cái thời buổi này. Trước đây mọi người đều muốn đến nhà hàng cao cấp, ăn mì ống hay bít tết, bây giờ lại thích thú với hương vị đồng quê."
Bà nội lè lưỡi: "Trình Lâm, con còn nhớ không, năm đầu tiên con đi làm đã đưa bố mẹ đi ăn nhà hàng nào đó ở Mỹ, không ngờ ăn hết nửa tháng lương."
Không hiểu sao, bây giờ có tiền rồi nhưng nhắc đến chuyện này bà vẫn tức giận. Bà nhớ đồ ăn ở nhà hàng đó đắt kinh khủng, vừa ít lại vừa khó ăn.
Trình Lâm bất lực: "Mẹ ơi, đó là nhà hàng Pháp..."
"Không cần biết là Pháp hay không Pháp, dù sao cũng là đồ ăn phương Tây."
Trình Lâm bực bội ngậm miệng, mỗi lần bà nói với người khác về nhà hàng Mỹ, mọi người đều nghĩ anh đưa bà đi ăn KFC.
"... Được rồi, cho mẹ nói." Anh chịu thua, anh không tranh cãi nữa, anh tự kỷ...
"Này, nhìn kìa." Một cậu bé mắt sáng lên, nhanh chóng nằm bò trên cửa sổ, sau đó lại vội vàng quay đầu nằm bò trên ghế tựa nhìn ra ngoài.
"Cháu sao thế?"
Trình Lâm giật mình vội dừng xe. Anh quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Nhóc Trình chỉ tay về phía sau: "Bố ơi, ở đó cũng có nhà hàng à? Còn nói là ăn xong sẽ phải mυ'ŧ tay."
Ở ngã tư dựng một tấm biển gỗ lớn, trên đó viết năm chữ lớn ‘Nhà hàng gia đình họ Tôn.’
Xe dừng ở ngã tư, Trình Lâm mở bản đồ ra xem: "Đây là thôn Vọng Thiên phải không? Lúc đầu chúng ta định đặt nhà nghỉ ở thôn này."
Vợ anh, Diệp Tuệ gật đầu: "Đúng rồi, nhưng không nghe nói ở đây có nhà hàng gia đình nào cả, lúc đầu chúng ta gạch bỏ thôn này không phải vì không có chỗ ăn sao?"
Nhóc Trình nằm bò bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tấm biển gỗ bên ngoài, sau đó đọc từng chữ một "Món ăn của ngự trù có hương vị gì?"
"Trẻ con ăn xong sẽ phải mυ'ŧ tay..."
"Người lớn ăn không ngẩng đầu lên được..."
"Ông lão ăn mà nước mắt cứ chảy..."
Mọi người trên xe: "..."
Điều này khiến họ thực sự muốn đi ăn thử.
Trình Lâm quay xe tiến vào thôn: "Hay là thử nhà này đi."
Mẹ Trình nhếch mép: "Nơi thôn quê thế này làm gì có ngự trù."
Bà quen với kiểu này nhất, tổ tiên bà là người nuôi lợn, hồi đó khi bà bán thịt lợn cũng lấy danh nghĩa tổ tiên từng nuôi lợn cho hoàng đế ra.
Thực ra tổ tiên nhà bà chỉ là người thái rau cho lợn ở trang trại hoàng gia mà thôi...
Diệp Tuệ ‘xì’ một tiếng, suy nghĩ chút rồi nói: "Nói mới nhớ, núi Thanh Thành này hình như thực sự có đầu bếp cung đình đấy, nghe nói cả gia đình đó đều là đầu bếp cung đình. Núi Thanh Thành là đất tổ của họ, sau khi triều đại sụp đổ, gia đình họ hẳn đã chuyển về đây."