Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 32

Tuy nhiên, nếu bánh bao của nhà hàng này ngon như vậy, thì đồ ăn khác chắc cũng không tệ đâu nhỉ?

Lúc này Lâm Văn Tâm đã bắt đầu mong chờ đến bữa trưa rồi...

Sau khi ăn sáng xong, những bà thím mà Tôn Bảo Bảo thuê để rửa bát và dọn dẹp đều đã đến nhà hàng.

Tiếp theo ‘nhóm không khí’ của thôn cũng lần lượt đến.

Mở cửa hàng ở thôn không giống như ở thành phố. Tôn Bảo Bảo suy nghĩ trái phải, hỏi đi hỏi lại các cửa hàng tạp hóa trong thôn và nhà nghỉ đều không tổ chức lễ khai trương, cô một mình tổ chức có vẻ hơi lạc lõng. Nhập gia tùy tục, nếu ở quê không có phong tục này thì cô cũng không tổ chức.

Từ lúc vào bếp, Tôn Bảo Bảo không ngừng chuẩn bị nguyên liệu. Lúc đầu có Nhị Hùng và Đào Tử giúp cô rửa rau, nhưng giờ việc này sẽ có mấy bà thím giúp. Tôn Bảo Bảo sau khi cắt xong tất cả các nguyên liệu thì chần qua nước sôi, mấy bà thím đứng xem bên cạnh cũng ngây người.

"Cánh tay của Bảo Bảo không bị nhức à?" Thím hai Trương kinh ngạc đưa tay lên sờ cánh tay cô.

Tôn Bảo Bảo cũng ngơ ngác xoa xoa cánh tay mình, đúng vậy, thật kỳ lạ, cánh tay cô không đau nhức hay run rẩy một chút nào.

Nhớ lại khi mới học, cánh tay cô đều sưng lên. Mặc dù sau khi cắt rau nhiều, cánh tay đã thích nghi với cường độ công việc và sức bền cũng tăng lên, nhưng vẫn có chút khó chịu.

Chỉ là lần này cô thực sự không có cảm giác gì cả, cô đã bận rộn liên tục gần hai tiếng rồi.

"Vẫn hơi nhức nhưng cháu chịu được." Tôn Bảo Bảo cong môi cười, tất nhiên không thể nói rằng mình không có cảm giác gì được.

Các bà thím lần lượt vây quanh, thím hai Trương nói: "Thế thì cháu lợi hại thật, chị Linh Linh nhà thím cắt có một củ cà rốt mà kêu muốn chết."

Một bà thím khác cũng liên tục khen ngợi: "Bảo Bảo cắt rau giỏi quá, ôi chao, cũng lạ thật, thím nấu ăn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa cắt được như Bảo Bảo."

"Sao cô có thể so sánh với Bảo Bảo, tổ tiên nhà người ta dựa vào nghề này để kiếm sống mà."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy Bảo Bảo cắt đủ loại sợi đều như nhau, còn đậu phụ nữa, đậu phụ đó thực sự lợi hại. Nó giống như những sợi tóc hay nhắc trên ti vi, không phải, phải giống đậu phụ Văn Tư mới đúng."

Thím hai Trương nói hăng say: "Đúng vậy, dù sao thì Bỉnh Trung..."

"Này, nói gì vậy." Bà thím bên cạnh vội vỗ vào người bảo bà ta im miệng.

Cái bà Trương Bình Phượng này, sao nói chuyện gì cũng không suy nghĩ vậy. Bố của Bảo Bảo mới mất chưa được nửa năm.

Thím hai Trương là người hay cãi cọ và ít khi phục ai trong thôn. Nhưng đối với nhà họ Tôn thì bà ta rất khâm phục và kính trọng Tôn Bỉnh Trung. Bình thường bà ta nói chuyện nhất định phải giành phần thắng nhưng lúc này bị nhắc nhở, bà ta không nói thêm gì mà vội vàng ngậm miệng.

Trên mặt bà ta thậm chí còn xuất hiện vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.

Tôn Bảo Bảo không yếu đuối như họ tưởng tượng... Không, trước đây khi mới về thì khá yếu đuối, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cộng thêm đối với họ chỉ là mấy tháng nhưng đối với cô đã qua rất lâu rồi.

Quan trọng nhất là, ban đầu cô tưởng rằng mình chỉ còn một mình nhưng bây giờ cô vẫn còn một nhóm ông nội cả ngày cầm dao đe dọa. Hơn nữa, nếu những người nhà họ Tôn đều ở trong bức tranh đó, vậy thì đồng chí Bỉnh Trung của cô đâu? Liệu có một ngày nào đó ông cũng sẽ xuất hiện trong bức tranh không?