Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 31

Nhưng lúc này đồ ăn đã lên rồi thì chụp ảnh làm gì nữa, Trần Sở Thiên cầm một cái bánh bao nhét vào miệng nhưng vừa chạm vào đã bị bỏng.

Trần Sở Thiên đặt máy ảnh xuống và thổi phù phù hai cái vì bánh bao quá nóng, hắn quyết định ngồi xuống ăn trước.

Tôn Bảo Bảo đã nấu xong canh đậu xanh từ sáng sớm, lúc này đang đặt trong giếng ở sân để hạ nhiệt. Nhị Hùng thấy Đào Tử bưng bánh bao ra thì đi vào sân sau kéo thùng sắt từ trong giếng lên.

"Canh đậu xanh." Lâm Văn Tâm vội vàng uống một ngụm trước. Canh ấm ấm, có chút ngọt nhưng chủ yếu vẫn là hương thơm của đậu xanh. Canh trong bát xanh biếc trong suốt, không có một hạt đậu xanh nào, những người khác đều thắc mắc sao Lâm Văn Tâm lại biết.

"Canh đậu xanh có hai loại, loại chỉ có nước thì không cần nấu quá lâu, chủ yếu là để thanh nhiệt, còn loại có cả đậu và nước thì để giải độc."

Nhị Hùng sau khi múc hết canh cho khách thì cười ngây ngô: "Đây là loại chỉ có nước, Bảo Bảo nhà chúng tôi nói vậy."

Lâm Văn Tâm nói đùa: "Vậy lát nữa anh cho tôi thêm một bát nhé." Nói xong, cô nàng cầm bánh bao cắn một miếng, mắt lập tức mở to tròn.

Nhị Hùng ngượng ngùng gật đầu: "Canh đậu xanh chỉ có nước như thế này của cửa hàng chúng tôi là tự phục vụ, ở trong cửa hàng muốn uống bao nhiêu cũng được."

Nói xong, anh ta bê thùng sắt đến cái bàn ở góc nhà hàng. Nhưng Lâm Văn Tâm lúc này không rảnh để ý đến anh ta, tất cả mọi người có mặt đều dùng hai tay cẩn thận cầm bánh bao nóng hoặc dùng đũa gắp lên.

Lâm Văn Tâm cuối cùng cũng nếm được mùi vị của bánh bao này.

Bánh bao có màu hơi đỏ vì dầu ớt bên trong thấm ra. Chỉ cần cắn một miếng, hương thơm của vỏ bánh và đậu phụ hòa quyện trong miệng.

Bánh bao đậu phụ có vị cay và mùi thơm của hành lá, đậu phụ mềm mại, vỏ bánh có chút dai, càng ăn càng cảm nhận được vị cay tê thơm ngon.

Lâm Văn Tâm ăn đến nỗi ợ lên, cô nàng nhìn xung quanh thì thấy những người khác cũng vậy.

Thật không ngờ bánh bao đậu phụ một đồng năm và bánh bao thịt măng ba đồng lại ngon đến vậy.

Không ít người vừa rồi chỉ gọi hai cái nhưng sau khi ăn xong thì tất cả mọi người đều gọi thêm hai phần nữa.

Những người chưa kịp ăn sáng thì thôi nhưng Lâm Văn Tâm đã ăn sáng rồi mà vẫn gọi thêm hai phần, còn gọi thêm một phần nước dùng của bánh bao.

Nhị Hùng và Đào Tử đứng sau quầy xoa xoa bụng không khỏi kinh ngạc, không thể tin được khách còn ăn nhiều hơn cả bọn họ khi nãy.

Lâm Văn Tâm ăn ba miếng hết một cái bánh bao lớn, uống một hụm là hết nước dùng, sau khi ăn xong cô nàng cảm thấy thỏa mãn đến mức không nhịn được phải ợ một cái.

"Anh ơi, bánh bao của các anh có bán hàng ngày không?" Nếu ngày nào cũng có, cô nàng sẵn sàng hoãn về nhà thêm mấy ngày.

Những người khác cũng tò mò: "Bánh bao của các anh còn có vị nào khác không?"

"Mỗi ngày bán đến mấy giờ?"

Trong lòng Nhị Hùng thực sự khâm phục Bảo Bảo, khách hàng hỏi như vậy chứng tỏ bánh bao cô làm đã được công nhận.

"Bánh bao của chúng tôi chỉ bán vào sáng thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, mỗi loại chỉ có một trăm cái, hết là không bán nữa."

"Cái gì." Lâm Văn Tâm buông đũa xuống: "Chỉ có một trăm cái thôi á. Vậy chẳng phải giới hạn người mua sao?"

Cô nàng thở dài, rồi lại cắn một miếng thật mạnh.