Lâm Văn Tâm không để ý đến những điều này, cô nàng không giống như những người khác vào biệt thự rồi nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kinh ngạc. Ngược lại, cô nàng đi theo sát Tôn Bảo Bảo, đến sảnh chính rồi nhanh chóng tìm một cái bàn ngồi xuống, sau đó nhìn thấy những tấm biển gỗ ghi thực đơn treo trên tường.
Ánh mắt cô nàng sáng lên: "Bà chủ, hôm nay các cô khai trương phải không?"
Tôn Bảo Bảo gật đầu.
"Vậy thì những món ăn này trưa nay có thể ăn được không?” Cô nàng chỉ vào tường hỏi.
Tôn Bảo Bảo lại gật đầu.
Lâm Văn Tâm nghe xong đặt túi xách lên bàn: "Được, vậy thì trưa nay tôi ăn ở đây."
Lần này Tôn Bảo Bảo thực sự không nhịn được mà cười rạng rỡ, đôi mắt cô cong lên, cô gái này thật đáng yêu.
Bạn của Lâm Văn Tâm hận không thể bịt miệng cô nàng lại, người phụ nữ này nói chuyện cũng không biết chừa đường lui, lỡ như đồ ăn ở đây không ngon thì sao?
Vì vậy, Quan Tương Tương vội vàng cười cười để chữa cháy: "Bà chủ, có thể mang cho chúng tôi mấy cái bánh bao trước được không, chúng tôi nghe nói hương vị của cửa hàng cô rất ngon nên đến thử, lát nữa chúng tôi còn có việc."
Nghe nói... thử... còn có việc, hàm ý là nếu không ngon thì chúng tôi sẽ không đến nữa.
Theo lẽ thường thì những người bán hàng bình thường đều có thể nghe ra nhưng mà người bán hàng lúc này là Tôn Bảo Bảo.
Một Tôn Bảo Bảo mới ra trường chưa hiểu gì, cô còn không phân biệt được đâu mới là lời hay ý đẹp.
Hơn nữa, một bên là Nhị Hùng thô lỗ như gậy, một bên là Đào Tử ngây ngô đần độn trong sáng.
Chỉ với hai người này thì càng không thể trông mong họ nghe ra được điều gì.
Sau khi Tôn Bảo Bảo nghe Quan Tương Tương nói vậy thì trong lòng càng vui mừng, hận không thể vỗ tay: "Được được, các anh chị cứ tìm chỗ ngồi đi."
Cô quay đầu cười híp mắt nói với Đào Tử: "Đào Tử, đưa thực đơn lên. Bánh bao của chúng ta hấp xong rồi, không cần đợi nữa, có thể mang lên ngay."
Cô gái này cũng là người tốt, chỉ cần sốt ruột muốn ăn bánh bao nhà cô, người nói hương vị nhà cô ngon thì đều là người tốt.
Cô gái này cũng rất đáng yêu.
Khách không nhiều lắm, Nhị Hùng và Đào Tử vẫn có thể xoay xở được, Tôn Bảo Bảo thấy vậy vội vàng chạy vào bếp để gói bánh bao.
Lâm Văn Tâm ngồi trên ghế nhìn quanh bốn phía, lúc thì sờ sờ bàn, lúc thì đứng dậy chạm vào thực đơn treo trên tường.
Những người khác nhìn thấy thì vô cùng tò mò, Trần Sở Thiên sau khi gọi bánh bao xong không nhịn được hỏi Nhị Hùng: "Xin chào, cho hỏi ở đây chúng tôi có thể đi lại tùy ý không?"
Hắn học thiết kế cảnh quan, sau khi đến biệt thự thì trong lòng có chút rục rịch.
Nhị Hùng đứng sau quầy ở góc sảnh chính, nghe hắn hỏi vậy thì vội vàng trả lời: "Chỉ cần là những nơi không khóa cửa thì đều có thể vào."
Trần Sở Thiên vội vàng cầm máy ảnh, đột nhiên lại dừng lại hỏi: "Vậy có thể chụp ảnh không?"
Nơi này tuy là nhà hàng nhưng nhìn cũng giống nhà ở riêng.
Nhị Hùng không hiểu, anh ta gãi đầu, nghĩ đến hôm qua Bảo Bảo nói sẽ lập một tài khoản công chúng trên mạng, vậy chắc là có thể chụp ảnh nhỉ?
Đào Tử bên cạnh dứt khoát chạy vào hỏi Tôn Bảo Bảo, chưa đầy một phút đã chạy ra. Cậu ta bưng một cái khay lớn, trên khay có những cái bát đựng bánh bao.
Tiện thể nói với Trần Sở Thiên: "Có thể chụp ảnh."