Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 29

Nếu có người chuyên nghiệp ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra Nguyệt Lượng là một người có khả năng thưởng thức món ăn tuyệt vời.

Ăn một cái bánh bao mà có thể trông ngon đến thế.

Mấy du khách ở bên cạnh nhìn thấy thì không khỏi nuốt nước miếng, sợ người khác phát hiện nên vội vàng cầm bát cháo húp một ngụm.

Nhưng không thể tránh khỏi, theo từng miếng cắn của Nguyệt Lượng, mùi vị càng ngày càng nồng, cộng thêm dáng vẻ ăn của Nguyệt Lượng nữa...

Trong số đó, cô Lâm nhìn Nguyệt Lượng liếʍ môi.

Thím Tần tiễn Đào Tử đi, thấy cháu gái cúi đầu ăn ngấu nghiến, không khỏi cong môi: "Ăn ngon không?"

Nguyệt Lượng không ngẩng đầu lên mà chỉ gật đầu.

Thím Tần đi đến gần rồi ngửi, trong lòng nghĩ đúng là thơm thật.

Cô Lâm không nhịn được hỏi: "Thím Tần, bánh bao ở đây đều thơm như vậy sao?"

Thực ra, các chủ nhà nghỉ có thể bao luôn cả ba bữa ăn cho du khách nếu trả thêm tiền. Nhưng thông thường chủ nhà ăn gì thì du khách cũng ăn nấy, dù sao thì tiền cũng không nhiều, hơn nữa ăn quen đồ ăn ngoài, lúc ăn đồ ăn nhà làm còn thấy lạ miệng.

Thím Tần cười: "Tất nhiên là không rồi, chúng tôi làm sao có thể làm ra được mùi vị này. Bánh bao này là do Tôn Bảo Bảo ở đây làm, mấy đời nhà họ Tôn đều là ngự trù, các cô có thể lên mạng tìm kiếm, lợi hại lắm đấy."

Thím Tần thầm nghĩ trong lòng, xem ra không giống như những gì người trong thôn nói, Bảo Bảo đúng là học được không ít nghề của nhà họ Tôn.

Đã nói đến đây rồi, thím Tần cũng nghĩ đến việc quảng cáo cho Bảo Bảo: "Các cô đến đúng lúc lắm, hôm nay cô ấy vừa khai trương, nếu muốn ăn bánh bao thì ở cửa hàng của cô ấy chắc vẫn còn bán.”

Thím Tần nói xong câu này không chỉ mấy du khách, mà ngay cả bé Nguyệt Lượng cũng ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ.

Lâm Văn Tâm đúng là một người tham ăn, còn chưa kịp đợi mấy người bạn lên mạng tìm kiếm, đã lập tức đứng dậy đến nhà họ Tôn mua bánh bao.

Quan Tương Tương ở bên cạnh vội vàng kéo cô nàng lại, đứa trẻ này, ít nhất cũng phải uống hết bát cháo trong bát chứ.

Vì vậy, sau khi Tôn Bảo Bảo ngồi xe ba bánh trở về từ đầu làng thì thấy mấy nhóm người đang đi lại bên ngoài nhà cô.

Cổng lớn mở toang, những người này không vào, chỉ đứng bên ngoài mở to mắt nhìn vào trong. Không xa, Đào Tử vội vàng xách giỏ chạy về phía họ.

Tôn Bảo Bảo thấy vậy vội vàng xuống xe, Lâm Văn Tâm tiến lên: "Xin hỏi cô có phải là bà chủ Tôn không?"

"Vâng." Tôn Bảo Bảo gật đầu, không ngờ Đào Tử lại lợi hại như vậy, cô đếm sơ sơ ở đây có hơn mười người.

Cô Lâm cười nói: "Ở đây các cô có bán bánh bao không?"

Tôn Bảo Bảo cố gắng duy trì phong thái của người nhà họ Tôn, chỉ giả vờ không để ý gật đầu: "Có bán, các chị vào đi."

Nói xong, cô cầm theo cái cuốc đi vào nhà. Ngoài cô Lâm ra, những người khác đều cảm thấy nghi ngờ.

Nói thật, hầu hết bọn họ đều đến vì danh tiếng của gia đình ngự trù, người dân địa phương lại còn khen ngợi nhà họ Tôn hết lời, vì vậy bọn họ đều cho rằng đây là một thương hiệu lâu đời.

Nhưng mà chỉ có vậy thôi sao?

Cô gái này nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi...

Còn có cả anh chàng đen đúa lực lưỡng tay đầy bùn đất này nữa...

Cộng thêm anh chàng gầy gò cắm cúi thở hổn hển...

Trời ơi, nhìn thế nào cũng thấy không ổn. Chỉ có căn biệt thự sang trọng này là khiến người ta yên tâm thôi.