Đến đầu làng, Tôn Bảo Bảo nhảy xuống xe, lấy biển chỉ dẫn xuống. Cô cầm cái cuốc đào một cái hố bên vệ đường đầu làng, sau đó cắm tấm biển đầu tiên vào.
Cô và Nhị Hùng người thì đào hố người thì chôn biển, chẳng mấy chốc đã cắm xong biển báo ở các đoạn đường.
Biểu cảm của Nhị Hùng có phần khó tả, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Bảo Bảo thì những lời định đang nói ra đành nuốt xuống.
Không khí buổi sáng rất trong lành, có nhiều du khách ở trong thôn Vọng Thiên dậy sớm để tập thể dục.
Du khách chủ yếu đều đến từ các thành phố lớn, có người nhân kỳ nghỉ lễ đi du lịch, có người là học sinh nghỉ hè đi chơi, còn có không ít ông lão đến núi Thanh Thành tránh nóng. Tóm lại, dựa vào việc kinh doanh nhà nghỉ, người dân trong thôn Vọng Thiên có thể mua được nhà ở khu vực thành phố.
Đào Tử theo chỉ dẫn của Bảo Bảo, đặt bánh bao vào giỏ xách, phủ lớp vải lên và đi đến nhà người khác.
Nhà của Tôn Bảo Bảo ở ngoại ô, gần đó chỉ có mấy ngôi nhà cũ, mà chủ nhân của những ngôi nhà cũ này mấy năm trước đều đã mua đất nền ở trung tâm thôn, rồi xây nhà mới.
Đào Tử đi dọc theo con đường nhỏ trong thôn hơn một phút mới đến căn nhà đầu tiên.
Trong thôn, cậu ta nổi tiếng là một người thật thà, tất nhiên, trong lòng nhiều người, thật thà là chậm chạp, là không biết nói, là Đào Tử.
Đào Tử đến gần ngôi nhà đầu tiên thì tốc độ chậm lại không ít, cậu ta do dự nhìn vào trong cửa.
"Ồ, Đào Tử, đến nhà thím làm gì thế?" Thím Tần đột nhiên xuất hiện sau lưng rồi vỗ vai một cái, làm Đào Tử sợ đến mức suýt ngã vào trong cửa.
Thím Tần đang xách một thùng quần áo, rõ ràng là vừa từ chỗ giặt đồ trong thôn về. Mặc dù nhà nào cũng đã lắp vòi nước, có bể nước rồi nhưng nhiều người vẫn thích đến chỗ giặt đồ.
Chỗ giặt đồ được xây trên suối, có một cái chòi lớn che chắn. Thường thì trẻ con sẽ nghịch nước ở suối, còn các dì giặt quần áo ở bên cạnh, không thể kể hết sự náo nhiệt.
Đào Tử vội vàng cười gượng, nói theo như những thứ vừa tập luyện trong lòng: "Thím Tần, sáng nay Bảo Bảo làm nhiều bánh bao lắm, chị ấy bảo cháu mang đến cho thím mấy cái."
Thím Tần vừa đi vừa ngạc nhiên: "Bánh bao do Bảo Bảo làm ư?"
"Vâng, bánh bao do Bảo Bảo làm ngon lắm." Đào Tử gật đầu nghiêm túc, theo thím Tần vào nhà.
Vừa vào cửa là một cái sân, trong sân có một cái chòi, có bốn năm du khách đang ngồi trong chòi ăn sáng.
Thím Tần vội vàng lấy ra một cái bát, Đào Tử lấy bốn cái bánh bao trong giỏ bỏ vào bát.
"Ồ, cái bánh bao này nhìn đẹp quá." Thím Tần vốn không để ý nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của bánh bao thì không khỏi nhìn thêm lần nữa.
Cháu gái nhỏ của thím Tần đang ngồi chơi ở bên cạnh, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, híp mắt mυ'ŧ ngón tay rồi chăm chú nhìn vào giỏ của Đào Tử.
Đào Tử bị nhìn đến mức hơi ngượng, vội vàng lấy một cái bánh bao nhân thịt đưa cho cô bé, cháu gái nhỏ Nguyệt Lượng lập tức cười, nhìn trái nhìn phải, vội vàng chạy lon ton đến chòi, lấy chiếc ghế tre nhỏ của mình rồi ngồi lên đó ngoan ngoãn ăn.
Nguyệt Lượng cắn miếng đầu tiên, nhai vài cái. Cắn miếng thứ hai, cho lên mũi ngửi vài cái. Cắn đến miếng thứ ba, mắt cô bé sáng bừng lên, vừa ăn vừa gật đầu, đôi mắt vui mừng cong thành hình trăng khuyết.