Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 27

Nói xong, cô đứng dậy vỗ tay: "Đào Tử, lúc này em đi nói với người trong làng rằng chúng ta có bán bánh bao, người trong làng biết rồi thì khách du lịch ở trong nhà nghỉ cũng sẽ biết."

"Còn Nhị Hùng, anh theo em, chúng ta đi làm một thứ."

Thôn Vọng Thiên thường có khách du lịch đi qua. Sau khi vào làng có hai con đường, con đường lớn hơn một chút thông về phía cây cổ thụ, còn con đường nhỏ hơn một chút thì thông thẳng đến nhà Tôn Bảo Bảo.

Sáng nay Nhị Hùng và Đào Tử đi lấy hàng cũng đi theo con đường nhỏ.

Tôn Bảo Bảo đến phòng chứa đồ ở sân trong, lấy những tấm ván gỗ còn thừa từ việc cải tạo ngôi nhà ra khỏi phòng.

"Anh Nhị Hùng đưa em cái cưa." Tôn Bảo Bảo đặt tấm ván gỗ lên một chiếc ghế dài.

Nhị Hùng vội vàng tìm chiếc cưa gỗ từ trên tường phòng, nghi ngờ hỏi: "Bảo Bảo, em định làm gì, để anh cưa cho?"

Tôn Bảo Bảo nhanh chóng cầm lấy chiếc cưa, giơ chân lên đặt lên tấm ván gỗ: "Làm biển chỉ dẫn, không sao đâu, em tự làm được."

Cô không biết vì sao nhưng từ nhỏ đã thích làm đồ mộc. Từ đồ chơi xếp hình ở mẫu giáo đến làm ghế, bàn, tủ và mô hình con vật, những thứ đó cô đều từng làm.

Bây giờ Tôn Bảo Bảo nghĩ lại, nếu mình làm không tốt thì làm sao xứng được với chiếc ghế bành đã bị cô hủy hoại kia chứ.

Nhưng lúc đó Bỉnh Trung không biết, ông chỉ nghĩ con gái mình có năng khiếu. Mỗi khi cô làm ra một tác phẩm, ông đều khen ngợi, đôi khi còn giúp cô tô màu, rồi cùng cô ra phố bán hàng rong...

Đồng chí Bỉnh Trung cầm loa rao, còn Bảo Bảo nhỏ bé ngồi cười tươi bên vệ đường, trên cổ còn đeo một tấm bảng gỗ, trên bảng có dòng chữ mà đồng chí Bỉnh Trung tự hào viết: "Hàng hóa do đứa trẻ tự làm."

Có một lần, người đi đường không thấy hai chữ cuối cùng trên tấm bảng, vội vàng báo cảnh sát.

Nhưng thấy cảnh sát vẫn chưa đến, mà người đàn ông trung niên này lại muốn dẫn cô bé đi, người kia bất chấp hét lớn: "Bắt cóc, bắt cóc. Bắt cóc bỏ chạy rồi."

Đồng chí Tôn Bỉnh Trung giật mình, ôm chặt Bảo Bảo nhìn trái nhìn phải.

Nhưng sau khi nhìn trái nhìn phải thì nhận ra gần đó chỉ có một mình ông ôm đứa trẻ.

"Nhìn gì mà nhìn, chính là ông đấy." Bà lão trợn mắt, túm lấy Tôn Bỉnh Trung.

Tôn Bảo Bảo vẫn nhớ như in. Hôm đó, đồng chí Bỉnh Trung suýt nữa bị những đồng chí tức giận bẻ gãy ngón tay.

Cô vừa để đầu óc lan man, vừa dứt khoát cưa đứt tấm ván gỗ. Sau đó, cô lấy sơn viết chữ lên tấm ván, rồi dùng đinh đóng tấm ván vào thanh gỗ to bằng nắm tay.

Tôn Bảo Bảo đóng đóng đập đập một hồi, sau khi dùng hết tấm ván gỗ thì cô đã làm được tổng cộng sáu tấm biển.

Cô phủi bụi trên tay, bê ba tấm trong số đó, đứng dậy: "Anh Nhị Hùng, anh giúp em mang lên nhé, chúng ta đến đầu làng."

Nhị Hùng ngây người đứng đó, đến khi hồi thần lại thì trợn tròn mắt: "Như thế này... như thế này cũng được sao?"

Trên các biển chỉ dẫn viết gì đó không được rõ ràng lắm.

Tôn Bảo Bảo chớp chớp mắt, ôm chặt tấm ván gỗ hỏi: "Thế phải thế nào?"

Nhị Hùng giật mình ‘Ồ’ một tiếng, sau đó vội vàng nhặt tấm ván gỗ trên mặt đất lên, đặt lên xe ba bánh.

Tiếp đó, Tôn Bảo Bảo lại mang theo cái cuốc, đạp chân lên xe ba bánh: "Anh Nhị Hùng, đi thôi."

Con đường nhỏ rất đẹp, hai bên là hàng cây phong già. Đường đi quanh co, lúc này sườn đồi có một lớp sương mù mỏng. Đợi vài tháng nữa sau mùa thu, đợi sau trận sương giá đầu tiên, nơi đây sẽ hiện lên cảnh tượng ‘Đêm dừng chân ngồi trong rừng phong, lá sương đỏ như hoa tháng hai’ ở trong bài thơ cổ của Đỗ Mục. Đây cũng là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng của danh lam thắng cảnh Vọng Thiên Sơn, nó thường được xuất hiện trong ống kính của các tay săn ảnh và cẩm nang của du khách.