Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 20

"Gà Đông An còn được gọi là gà dấm, món ăn này cũng có yêu cầu về loại gà sử dụng. Tốt nhất nên chọn gà mái ta, phải là gà mái ta chân nhỏ mà ức dày, loại gà này làm ra thịt gà mới thơm ngon. Con đã mổ gà mười mấy ngày rồi, chắc hẳn con cũng đã biết cách làm gà sạch sẽ."

Tôn Bảo Bảo bĩu môi muốn khóc, mấy ngày nay toàn thân cô đều có mùi gà.

"Tiếp theo, chặt gà thì sẽ bỏ chân gà và cổ gà trở lên, cho vào nồi đất nấu chín bảy phần."

Tôn Bảo Bảo thấy vậy vội vàng cầm một con gà, làm theo các bước mà tổ tiên vừa hướng dẫn.

Sau đó vớt con gà ra, cắt từ phần sống lưng, bỏ xương, theo thớ thịt cắt gà thành từng miếng dài, để vào đĩa bên cạnh.

Khi Tôn Bảo Bảo vớt thịt gà ra, Tôn Tồn Nghi đã cắt xong thịt gà.

Thấy Tôn Bảo Bảo ‘xì’ một tiếng, cẩn thận sờ thịt gà, lão không khỏi cau mày, đến khi thấy cô cắt thịt khá đẹp thì lại gật đầu.

Quả nhiên là dòng máu của dòng họ Tôn, tuy là lần đầu làm nhưng lại làm cực nhanh.

"Gà Đông An thì ngày xưa chỉ cần dùng ớt làm đồ ăn kèm nhưng sau khi được cải tiến qua nhiều thế hệ, các nguyên liệu sử dụng đã trở nên phong phú hơn."

Nói đến đây, thái độ vốn tùy ý của Tôn Tồn Nghi đột nhiên thay đổi và nghiêm túc hẳn lên. Lão đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Bảo Bảo nói: "Các món ăn thời xưa được lưu truyền và tiến bộ qua từng năm, còn đầu bếp cũng cần phải theo kịp thời đại. Bảo Bảo, cháu phải nhớ rằng chỉ có không ngừng học hỏi mới có thể truyền bá món ăn của dòng họ Tôn mãi mãi."

Tôn Bảo Bảo ngơ ngác gật đầu, còn Tôn Quốc Đống ở sau lưng cô đột nhiên đỏ mặt.

"Không phải chúng ta tự khen món ăn của dòng họ Tôn ngon thì là ngon. Chỉ khi khách hàng bình dân nói món ăn của dòng họ Tôn ngon thì mới thực sự ngon. Tự đóng khung mình lại thì mãi mãi không thể tiến bộ. Chúng ta phải tiến bộ theo sự phát triển của thời đại."

Tôn Bảo Bảo hiểu ý, tổ tiên sợ cô kiêu ngạo tự mãn, đầu bếp thì không sợ có khí phách nhưng lại sợ có tính tự cao tự đại.

Thấy Bảo Bảo lắng nghe, trong lòng Tôn Tồn Nghi chợt cảm thấy an ủi nhưng trên mặt lão vẫn nghiêm nghị: "Được rồi, tiếp tục."

"Đồ ăn kèm gồm hành tây gừng tỏi, ớt xanh, ớt đỏ và ớt khô."

Tôn Bảo Bảo lập tức cắt theo các bước tổ tiên nói, sau đó bắc chảo lên bếp, cho gừng tỏi ớt khô vào, chỉ thấy ‘xèo’ một tiếng, mùi thơm dần tỏa ra. Tiếp theo, cô đổ thịt gà vào chảo xào cho khô.

Sau đó là cho gia vị vào chảo, Tôn Bảo Bảo thấy tổ tiên đổ rượu nấu ăn trước, rồi thêm giấm gạo, muối, nước lọc, tiếp đó đậy nắp chảo và om một lúc.

Khi mở nắp ra, mùi rượu và giấm ẩn trong mùi thịt gà tỏa ra, Tôn Bảo Bảo không nhịn được hít hà hai cái, rồi lại hít hà thêm hai cái nữa.

Oa, thơm quá.

Tôn Tồn Nghi: "Đừng ngây người ra như vậy, lúc này cháu phải đảo liên tục."

Tôn Bảo Bảo vội vàng cầm xẻng đảo.

Cuối cùng, đến lúc gần cho ra đĩa thì thêm đồ ăn kèm vào, xào đến khi chín tới thì thêm bột năng.

Bột năng không cần quá đặc, chỉ cần một lớp bột mỏng là được.

Đợi đến khi bột sánh lại, rưới dầu ớt và dầu mè vào, đảo đều rồi cho vào đĩa, trên đĩa có màu đỏ nhạt, điểm xuyết màu tím xanh đỏ của Gà Đông An đã xào xong.