Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 21

Tôn Bảo Bảo nhìn trái nhìn phải, không hiểu sao món tổ tiên làm lại đẹp hơn món cô làm.

"Đồ ăn kèm của con xào hơi quá, có chút mềm rồi, sau này nhất định phải chú ý đến lửa." Tôn Tồn Nghi nhìn vẻ ngoài món ăn của Tôn Bảo Bảo rồi bình phẩm.

Sau đó, lại cầm đũa ăn một miếng.

Tôn Bảo Bảo căng thẳng nhìn lão. Nhưng biểu cảm của Tôn Tồn Nghi không thể hiện ra điều gì, sau khi ăn miếng đầu tiên lão đã buông đũa xuống, không chịu nếm miếng thứ hai.

Tôn Bảo Bảo:...

Không thể nào, sao lại tệ đến vậy? Cô tự mình thử ăn một miếng.

Ôi trời ơi, Tôn Bảo Bảo trợn tròn mắt, đây là do cô làm sao.

Thật sự ngon quá.

Tôn Tồn Nghi cầm khăn lau miệng: "Muối cho nhiều quá, giấm cho ít quá, thịt gà xào hơi già."

Tôn Bảo Bảo: "Hả? Như vậy mà không được sao?"

Thấy cô không phục, Tôn Tồn Nghi đẩy đĩa mình xào đến trước mặt cô: "Cháu nếm thử xem."

Tôn Bảo Bảo thử gắp một miếng do Tôn Tồn Nghi làm, trên miếng thịt gà còn dính một lớp bột mỏng, gắp lên không bị nhỏ giọt, màu đỏ, mùi thơm của thịt gà xộc vào mũi.

Thực ra lúc này Tôn Bảo Bảo cảm thấy có chút khác biệt, đĩa của cô ngửi thấy nhiều mùi gia vị, còn đĩa của tổ tiên, mùi gia vị không thể che lấp mùi thơm của thịt gà.

Đợi đến khi thịt gà vào miệng, lúc đầu nếm thấy vị chua cay, tiếp theo là vị thịt gà béo ngậy mềm mại, cảm giác rất khác biệt.

Tôn Bảo Bảo không nhịn được gắp miếng thứ hai, thứ ba...

Được rồi, quả nhiên có sự khác biệt, sự khác biệt rất lớn là đằng khác.

Ăn món của tổ tiên xong, cô không còn muốn nhìn đến món mình xào nữa. Cô không tự chủ được thầm nghĩ, mình xào cái đồ bỏ đi gì vậy?

Bản thân cô không mấy hài lòng nhưng những người có mặt ở đó thì ngược lại.

Không sợ cô xào không ngon, chỉ sợ cô không biết mình xào không ngon.

Làm đầu bếp sợ nhất là không nếm ra được sự khác biệt của món ăn.

Tôn Quốc Đống là người cảm nhận sâu sắc nhất, cái lưỡi thằng con trai của ông cứ như khúc gỗ vậy.

Lòng hiếu thắng của Tôn Bảo Bảo bị khơi dậy, cô liên tục làm món Gà Đông An trong mười mấy ngày, đến khi vị giác khứu giác của bản thân gần như mất hết tác dụng mới làm ra được một món Gà Đông An khiến Tôn Tồn Nghi hài lòng.

Tôn Bảo Bảo vui mừng cười toe toét: "Cháu muốn ra ngoài mở tiệm."

"Mở tiệm gì, mới có một món ăn, không thể bày bán được. Tiếp tục làm đi, nếu chưa làm thành thạo ba món ăn thì không được ra ngoài."

Tôn Tồn Nghi rất không hài lòng với sự hứng thú nhất thời của Bảo Bảo. Học nghề sao có thể hứng lên thì học, hết hứng thì muốn bỏ dở không làm được.

Tôn Bảo Bảo bĩu môi.

Khi làm sư phụ, Tôn Tồn Nghi cũng không chịu nổi bộ dạng này của cô, lão đặt dao bếp vào tay trái rồi nhét xẻng vào tay phải của cô: "Món tiếp theo, Chân Giò Tiêu Tương."

Tôn Bảo Bảo kiểu: Ơ, món này thực ra chỉ là chân giò hầm.

Bảy ngày sau.

"Món tiếp theo, Lươn Chiên Phồng."

"Món tiếp theo, canh cá thím Tống..."

Ở cửa thôn Vọng Thiên có một chiếc xe Volkswagen từ từ tiến vào làng, khi đi qua cây cổ thụ thì dừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, một ông lão ngồi ở ghế sau thò đầu ra: "Anh ơi, cho hỏi nhà Tôn Bảo Bảo ở đâu?"

Ông hai Lưu dưới gốc cây cổ thụ chậm rãi đứng dậy, khập khiễng tiến lại gần: "Chú là ai? Tìm Bảo Bảo làm gì?"

Cố Bình Xuyên ngồi ở ghế sau cười cười: "Tôi đến giúp cô ấy thiết kế nhà."