Nhị Hùng vội vàng xua tay: "Thuê cái gì chứ, anh coi em như em gái ruột vậy."
Tôn Bảo Bảo đáp: "Không được đâu, thời gian tới còn nhiều việc vặt lắm.”
Nhị Hùng hết sức từ chối: "Đưa tiền thì không được, em làm thế là coi thường anh đấy. Để ba anh biết được, ba anh cũng sẽ mắng anh thôi. Thế này nhé, Bảo Bảo, không phải em mở quán ăn sao, sau này em mời anh ăn nhiều bữa là được."
Tôn Bảo Bảo nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Anh Nhị Hùng đúng là người sành sỏi."
Mặc dù người trong thôn không nói thẳng ra nhưng sau khi biết cô mở quán ăn, biểu cảm của họ đều có chút khó tả, thậm chí ông lão lớn tuổi còn đến khuyên can, sợ cô làm hỏng danh tiếng của tổ tiên.
Nhị Hùng cười ngây ngô, gãi đầu: "He he, dù thế nào đi chăng nữa thì tay nghề nấu ăn của Bảo Bảo vẫn ngon hơn anh tự nấu mà."
Nụ cười của Tôn Bảo Bảo đột nhiên biến mất: "Anh Nhị Hùng đi mời người đi, em sẽ đi mua chổi."
Ý gì chứ, tay nghề của cô cũng không đến mức phải so sánh với anh Nhị Hùng.
Cô là truyền nhân của ngự trù. Tôn Bảo Bảo tin chắc rằng một ngày nào đó mình có thể khôi phục lại vinh quang của tổ tiên.
Các dì trong thôn lúc này đang rảnh rỗi, mười mấy người dành cả buổi chiều để dọn dẹp sạch sẽ. Tôn Bảo Bảo gọi rất nhiều đồ ăn ngoài, kê mấy chiếc bàn ở sân, buổi tối mời họ ăn một bữa no nê.
Thầy hướng dẫn của Lam Trà Trà mấy ngày nay có việc, phải một tuần nữa mới đến được, Lam Trà Trà nghĩ mình cũng không có việc gì làm, dứt khoát mang máy ảnh đi khảo sát ở mấy ngôi làng gần đó.
Người trong làng đều bàn tán về cô gái này, ngày nào cũng ngồi xổm dưới mấy cái tháp, không biết đang nhìn gì, mấy cái tháp trấn thủy sắp bị chị ta nhìn ra hoa rồi.
Tôn Bảo Bảo lại bị mấy vị tổ tiên kéo đi học. Tôn Tồn Nghi đứng bên bếp, vẻ mặt cảm khái nhìn Tôn Bảo Bảo, truyền nhân duy nhất còn lại của dòng họ Tôn: "Hôm nay, chúng ta sẽ học món đầu tiên."
Tất cả hy vọng đều đặt lên vai cô, không biết Bảo Bảo có thể học được bao nhiêu phần công phu của dòng họ Tôn nữa.
Tôn Bảo Bảo mặc áo trắng, thắt tạp dề đỏ ở eo, tóc buộc thành búi, trên mặt mang vẻ nóng lòng muốn thử: "Tổ tiên ơi, bắt đầu thôi."
Tôn Tồn Nghi thu lại vẻ cảm khái, cầm con dao làm bếp đã lâu không dùng, khoảnh khắc con dao chạm vào tay lão, dường như có một luồng linh tính lóe lên.
Lão cười vỗ hai cái: "Bạn già ơi, hôm nay ta lại dùng ngươi để làm vài món ăn."
Tôn Bảo Bảo kinh ngạc đến mức khóe miệng giật giật, không nhịn được lùi lại một bước.
"Đi xa thế làm gì, lại gần đây xem." Tôn Quốc Đống đứng phía sau đẩy cháu gái lên trước.
Tôn Tồn Nghi cầm một con gà đã mổ sẵn, chỉ vào nó rồi nói với Tôn Bảo Bảo: "Trong quyển năm của sách về quy tắc ăn uống của họ Đồng có nói công dụng của gà là lớn nhất, các món ăn khác đều dựa vào nó, ý của câu này là nhiều món ăn phải dựa vào gà để làm tăng thêm vị tươi ngon. Ngày xưa không có bột ngọt, không có bột nêm, càng không có dầu hào, rất nhiều đầu bếp làm món ăn đều thích dùng nước luộc gà để tạo ra hương vị tươi ngon. Hôm nay kỵ sẽ dạy cháu mấy món ăn dùng gà làm nguyên liệu."
Tôn Bảo Bảo nghe say sưa, không nhịn được gật đầu tiến lại gần.
"Chúng ta sẽ làm món đầu tiên, món ăn nổi tiếng của dòng họ Tôn chính là Gà Đông An."