"Đúng vậy, sao thế?" Ông lão nằm trên ghế tre tắm nắng liếc nhìn Tôn Bảo Bảo một cái, còn khẽ thở dài, mang theo chút hận rèn sắt không thành thép, dường như đang nói: "Cháu gái của tôi sao lại nông cạn như vậy."
Tôn Bảo Bảo tức giận: "Cháu chưa bao giờ thấy nó cả."
Cô đã rời khỏi nhà từ năm sáu tuổi, mấy ngày trước khi trở về còn tưởng đó là nhà của người khác.
Tôn Quốc Đống không vui, cầm quạt mo đánh vào đầu cô: "Nói với ông nội làm gì, ra mà nói với mộ của ba con đi."
Tôn Bảo Bảo: Thực ra cháu chỉ muốn hỏi... Đã có một khu vườn như vậy thì các cụ có giấu đồ trang sức gì trong nhà để lại cho con cháu không?”
"Ban ngày ban mặt mà mơ mộng, không có đâu."
Tôn Bảo Bảo xám xịt rời khỏi không gian.
Từ khi biết khu vườn là của nhà mình, cô đã dùng một cái búa đập vỡ ổ khóa cũ đó.
Bỉnh Trung ơi Bỉnh Trung, con sẽ không bao giờ nói ba chỉ để lại cho con một ngôi nhà tổ tiên đổ nát nữa...
Không ngờ có một ngày Tôn Bảo Bảo cũng có thể sống trong một ngôi nhà lớn hơn ba mẫu...
Buổi tối, Lam Trà Trà rất do dự.
Chị ta thực sự muốn nhận đơn này nhưng lại không thể làm được.
Nghĩ mãi, chị ta tìm đến Tôn Bảo Bảo: "Bảo Bảo, đơn này chị không chắc chắn lắm."
Một ngôi nhà lớn như vậy cải tạo thành nhà hàng, chị ta muốn hỏi Tôn Bảo Bảo xem cô nghĩ như thế nào.
"Hả?" Tôn Bảo Bảo ngây người: "Tại sao?"
Bởi vì Lam Trà Trà hơi sợ, sợ mình không ra tay được với những công trình kiến trúc đó, giờ phá hỏng thứ gì chị ta cũng thấy lương tâm cắn rứt.
"Hay là để chị nhờ thầy hướng dẫn của chị đến, thầy hướng dẫn của chị còn giỏi hơn chị." Đến lúc đó, chị ta nhất định sẽ đi theo phụ giúp.
Tôn Bảo Bảo do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Đắt không?"
"Hả?"
"Giá của thầy hướng dẫn có đắt không?"
Lam Trà Trà bối rối: "Em thiếu tiền sao?"
Chị ta tưởng những gì em gái mình nói chỉ là nói đùa.
Tôn Bảo Bảo thấp thỏm: "Em... trông giống như người không thiếu tiền sao?"
Lam Trà Trà: ?
"Cả bộ đồ gỗ của em đều là gỗ Tử đàn nhỏ đấy. Còn cả cái giường có giá đỡ mà em nằm kia, là gỗ Hoàng dương. Hoa văn chạm trổ trên giường nhìn thôi cũng thấy tinh xảo. Bức tranh trên giường tám phần tám là do danh gia vẽ... "
Ánh trăng rọi vào trong nhà hòa cùng ánh đèn chiếu lên một khuôn mặt ửng hồng. Chỉ thấy Tôn Bảo Bảo trợn tròn mắt, môi run rẩy, mang theo giọng điệu không biết là khóc hay cười: "Là... là thật sao?"
Cái gì mà giải sầu, chỉ có làm giàu thôi.
Ôi không, cư dân mạng không lừa tôi.
Mấy ngày nay, Tôn Bảo Bảo thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, thức trắng đêm không dám ngủ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là cô lại giật mình thon thót.
Cuối cùng, sau hai ngày không chịu đựng nổi, cô vội vàng gọi Nhị Hùng đến giúp đỡ.
"Bảo Bảo, em có muốn gọi người trong làng đến dọn dẹp nhà cửa không?" Nhị Hùng nhìn đống cỏ dại và bụi bặm khắp nơi không nhịn được nói.
Tôn Bảo Bảo bê một chiếc ghế bành ra ngồi ở cửa, chống đầu như gà mổ thóc, suýt nữa thì ngủ quên.
"À, à được." Cô suýt nữa ngã lộn nhào xuống đất, may mà nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay vịn.
Cô uống một ngụm nước bên cạnh, sau khi tỉnh táo lại thì nói với Nhị Hùng: "Nhị Hùng, anh giúp em mời mấy dì đến dọn dẹp nhé."
Cô ấy nghĩ lại rồi nói: "Còn nữa, thời gian tới em còn nhiều việc lắm, em muốn thuê anh một tháng để giúp em."