Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 83

Ứng Tinh Uyên vừa nói xong, chung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Ngay cả Anvile thường thích trêu chọc cười đùa cũng không cười nữa.

Vì ho dữ dội quá nên khóe mắt chảy nước mắt sinh lý, cả người thiếu niên nép trong ngực Hứa Dã, bàn tay trắng nõn nắm chặt quần áo của hắn, cả người đều run lên.

Mọi người ở đây ai cũng ôm suy nghĩ riêng của mình.

Hứa Dã với Phương Chí cũng khựng lại.

Đây là lần đầu tiên Nha Thấu nhìn thấy Hứa Dã với Phương Chí thế kia, sắc mặt lạnh lùng khác hẳn với lúc trước.

Ứng Tinh Uyên có ý gì?

Tại sao lại gọi Hứa Dã là... nhân cách phụ?

Bé con xinh đẹp muốn dành chút sức để suy nghĩ, nhưng giờ cậu ho đến nỗi đỏ bừng cả mặt, khóe mắt ướt đẫm, hàng mi run rẩy, trông đáng thương vô cùng.

Hơn nữa cùng lúc đó -

【Tinh -】

【Nhiệm vụ nhánh 1: đã hoàn thành.】

Tiếng thông báo của hệ thống bất ngờ vang lên khiến thiếu niên càng ngơ ngác.

"001, đây là sao vậy..." Nha Thấu bất lực xin giúp đỡ.

Thật ra tiếng thông báo của hệ thống đã chứng minh suy đoán trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn thấy hơi bất ngờ.

Mục đích ban đầu của cậu khi đến đây chỉ là vì tìm điều kiện qua ải ẩn, tại sao lại thành ra thế này?

Không chỉ vậy, cậu còn bị ép buộc phải tiếp nhận một đống thông tin mà cậu không thể tiêu hóa được.

【Thì... thì giống như ngài nghe được đó.】001 nói:【Ba người bọn hắn là cùng một người.】

Nó tự lẩm bẩm:【Thảo nào một phó bản lại có tận ba Boss.】

Chuyện Hứa Dã, Phương Chí và Ứng Tinh Uyên là cùng một người quả thật rất bất ngờ, nhưng cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày qua thì có thể phát hiện được không ít manh mối.

Ví dụ như một phó bản có ba Boss cực kỳ không hợp lẽ thường, hoặc điểm thiện cảm của Ứng Tinh Uyên luôn luôn đối lập với hai người còn lại, hoặc là Hứa Dã và Phương Chí không tranh giành địa bàn giống người khác mà lại sống yên bình khác thường trong cùng một phó bản.

Những điều này đã được nêu ra từ sớm, chỉ là cậu không chú ý thôi.

Hứa Dã đưa tay vỗ lưng Nha Thấu giống như đối xử với một đứa trẻ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.

Nhưng ánh mắt của người khởi đầu vẫn đang tập trung vào bàn tay đặt trên lưng thiếu niên.

Lúc tay Hứa Dã chạm vào áo choàng đen, nó không có bất cứ sự phản kháng nào, khiến việc hắn không thể đến gần thiếu niên càng trở nên rõ ràng, thậm chí hành động chuẩn bị sử dụng năng lực của mình trông không khác gì một trò đùa.

Cảm xúc lạ lẫm trong lòng dâng lên, song cuối cùng vẫn bị lửa giận đè xuống.

Ứng Tinh Uyên đứng yên tại chỗ, cảm nhận những cảm xúc đang cuộn trào bên trong, chăm chú nhìn thiếu niên không ngừng ho khan.

Hắn vừa muốn đi lên đã bị Phương Chí ngăn lại.

"Cậu không được qua đó."

Giọng Phương Chí không ngang ngược phách lối như mọi khi mà lại mang theo sự tàn nhẫn lạnh lùng.

Ứng Tinh Uyên nhìn gương mặt tương tự với mình của Phương Chí, đối diện với hắn cũng không tỏ ra sợ hãi, trái lại còn cười khẽ: "Cậu không muốn thử chút à? Thử xem em ấy có thể cậu đến gần không."

Hắn nói đầy ẩn ý: "Dù sao trong phòng tắm khi đó, em ấy đã khóc phải không?"

"Còn nói rất ghét mày."

Phương Chí khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vậy nếu tôi thành công thì sao, chẳng phải cậu sẽ trở thành trò cười lớn nhất à?"

"So với tao thì em ấy ghét mày hơn nhiều, đúng không Ứng Tinh Uyên?"

Hai người là một người, nhưng lại không phải một người, càng hiểu rõ nhau thì càng biết nói gì để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương lúc này, câu nào câu nấy đều chọc vào chỗ đau trong lòng người kia.

Giống như lúc trước trong phòng y tế, cả hai đều tận dụng mọi cơ hội để gϊếŧ chết đối phương ở đây.

Khóe miệng Ứng Tinh Uyên mím thẳng: "Từ đầu tao không nên phân tách bọn mày ra mới phải."

"Nhân cách phế vật thì có gì đáng để thích?"

Lúc đầu, vì để duy trì hoạt động của phó bản nên hắn buộc phải phân tách ra hai nhân cách để chia sẻ gánh nặng với hắn. Hai người bọn hắn ở ngoài sáng đối phó người chơi, còn hắn thì ẩn trong bóng tối giao chiến với những sinh vật kia.

Điều này đã rất thành công.

Bởi vì từ đầu đến cuối, bất kể phó bản mở ra lần nào, cũng không có người chơi nào tìm được vị trí của hắn.

Trừ thiếu niên đột nhiên xông vào chiều hôm đó.

Cậu được Phương Chí bế vào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi môi hơi hé ra, lúc được bế vào còn mông lung nhìn thoáng qua chỗ hắn.

Có lẽ chính thiếu niên cũng không nhận ra, nhưng Ứng Tinh Uyên vẫn luôn nhớ dáng vẻ của cậu khi ấy.