Ngoan ngoãn dựa vào vai Phương Chí, cảm giác như thể chỉ cần làm gì đó hơi mạnh là cậu sẽ khóc hồi lâu, khác hoàn toàn với những NPC có ý thức mà hắn từng tiếp xúc.
Bỗng có một xung động kỳ lạ bắt đầu từ dưới bụng lan lêи đỉиɦ đầu, ngay cả động tác băng bó vết thương cũng trở nên hơi vất vả.
Hắn cảm giác được Phương Chí rất thích thiếu niên này, nếu không sẽ không đích thân bế cậu đến phòng y tế.
Nhưng Ứng Tinh Uyên không thích cảm giác mất kiểm soát này.
Hắn không muốn thích thiếu niên bất ngờ xuất hiện kia.
Cũng không thích nhìn thấy Nha Thấu nằm trong ngực Phương Chí mà không có bất cứ sự đề phòng nào.
Hắn thấy thiếu niên trong lúc ngủ mơ để lộ ra vòng eo thon, bị bắt nạt mà không có cách nào tỉnh dậy. Còn lúc trong phòng vệ sinh ở thư viện, Hứa Dã đè lên người cậu, định làm gì đó.
Xinh đẹp, yếu ớt, phản ứng chậm chạp, bị người ta sờ mó cũng không biết, ngoan ngoãn mềm mại giống như ai cũng có thể cắn một cái.
Đối với ai cũng như nhau.
Vậy mình thì sao?
Ứng Tinh Uyên không biết, lần đầu tiên xuất hiện câu hỏi không biết đáp án.
Ba người họ là một thể, tư duy của họ đôi khi sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Nửa đêm hắn đứng bên cạnh giường Nha Thấu, chọn buổi sáng đẹp trời rồi va vào thiếu niên đang cúi đầu đi phía trước.
Kết quả rất bất ngờ nhưng cũng không ngoài dự đoán là bao, cậu quả thật là nhớ ăn không nhớ đánh, ngoan ngoãn quá mức, rõ ràng rất sợ mình nhưng vẫn muốn muốn đưa mình đến một nơi an toàn rồi mới đến lớp.
Đủ rồi.
Ứng Tinh Uyên nằm ngả ra ghế sô pha, che lại ánh mắt của mình.
Thôi ngốc tí cũng không sao, có hắn ở đây, hắn sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần ở bên cạnh hắn là được rồi.
Cho dù là người chơi, hắn cũng sẽ không để cậu đi.
"Tại sao lại thích Hứa Dã?" Ứng Tinh Uyên chờ thiếu niên dần ngừng ho mới mở miệng hỏi, hắn khịt mũi: "Vừa nãy em đã gặp hắn ở ngoài phải không? Em không tò mò tại sao hắn không làm gì mà lại bị phạt đi chấp hành nhiệm vụ à?"
Nha Thấu hơi ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn ửng hồng tỏ vẻ thắc mắc.
"Người đi chấp hành nhiệm vụ ngoài người chấp pháp ra thì còn có người vi phạm nội quy trường." Ứng Tinh Uyên chậm rãi nói: "Em suýt nữa bị hắn hại chết đấy biết không?"
"Tao khuyên mày nói ít thôi."
Hứa Dã vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng đánh gãy lời hắn, che chắn Nha Thấu phía sau lưng, nhận ra cậu đang căng thẳng bèn xoa đầu cậu: "Đừng sợ anh."
Nha Thấu khẽ gật đầu.
Có lẽ vì áo choàng của thiếu niên không kháng cự mình đến gần nên Hứa Dã cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Còn Ứng Tinh Uyên lại không vui, hắn xòe tay ra: "Chẳng lẽ tao nói sai à?"
"Nha Nha biết mười một nội qυყ đầυ của trường rồi, Hứa Dã không vi phạm điều nào cả, vậy nội quy còn lại cũng dễ đoán phải không?"
Hắn từ từ dẫn dắt Nha Thấu đến nội quy thứ mười hai.
Hứa Dã không vi phạm mười một nội qυყ đầυ, vậy thì chỉ còn lại nội quy thứ mười hai.
Hắn và Nha Thấu không học cùng lớp, ngoài lần gặp nhau trong thư viện và ở phòng ngủ vào buổi tối thì hình như không còn lúc nào nữa cả.
Vậy là xuất hiện vấn đề lúc ở phòng ngủ sao?
Nha Thấu nhớ lại tới tình huống tắt đèn đột ngột vào tối hôm qua và việc cậu lừa qua kiểm tra phòng ngủ.
Ứng Tinh Uyên khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt Hứa Dã, nói nốt lời: "Buổi tối không được vào phòng ngủ của người khác."
【Xuất hiện nội quy thứ mười hai: Sau khi tắt đèn không được ở lại trên hành lang, không được vào phòng ngủ của người khác hay chia giường với người khác!】
Ngoài điều mười ba còn chưa rõ có tồn tại hay không thì tất cả mười hai nội quy khác của trường đều đã được tiết lộ.
Bờ môi Nha Thấu khô khốc, cậu bối rối liếʍ môi.
Hứa Dã đứng dưới ánh trăng, ngữ khí lạnh lùng: "Rốt cuộc mày muốn làm gì??"
"Phải là tao hỏi mày mới đúng." Ứng Tinh Uyên cười khẽ: "Mày bảo em ấy đến đây làm gì? Điều kiện qua ải ẩn không có tác dụng với em ấy."
"Em ấy phải ở lại đây."
Thiếu niên trốn phía sau sững sờ, bỗng cảm thấy có cơn gió thổi qua mặt mình, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Dã đang đánh nhau với Ứng Tinh Uyên.
Còn trong tay cậu đang cầm cái hộp mà Hứa Dã vừa đưa cho.
Động tĩnh hai người đánh nhau rất lớn, làm cửa kính tầng một vỡ hết.
Phương Chí nhìn thoáng qua Nha Thấu đứng phía xa, nói thầm với cậu một câu rồi quay người lao vào cuộc chiến.
Sự tham gia của hắn ngay lập tức mở rộng quy mô của cuộc chiến, làm cả tòa nhà rung lắc theo từng lần di chuyển.
Ba người đánh nhau kịch liệt, hoàn toàn không để ý đến chính bản thân mình.
Nha Thấu muốn tìm nơi an toàn để trốn, trong lúc hoảng loạn tìm đường lại vô tình va vào l*иg ngực của một người.
Cổ tay cậu bị nắm lấy, áo choàng màu đen trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.
"Đi thôi."